Chương 1146

Diệp Vĩnh Khang không những chẳng cảm thấy vui mừng vì Thiên Hải là đất phong của mình mà ngược lại còn nổi cáu, thậm chí còn muốn mổ xẻ trái tim của lão già Trịnh Thiên Khải này qua màn hình luôn.

Đất phong tượng trưng cho việc sở hữu, mà dù người sở hữu có đồng ý hay không cũng phải chịu một số trách nhiệm theo đúng lý.

Bình thường Diệp Vĩnh Khang đã cảm thấy chán ghét và phiền phức lắm rồi, căn bản không muốn vơ một đống chuyện không đâu vào người thêm nữa.

“Hi hi, quân hầu Diệp đừng vội tức giận mà, nghe tôi nói xong đã”.

Trịnh Thiên Khải dùng giọng điệu cực kỳ hài hước nói từ đầu dây bên kia: “Tôi cũng không hề nói dối, vốn dĩ ngài không có chức vụ và phiên hiệu cụ thể, càng không có chức trách công việc cụ thể luôn”.

“Chỉ có điều…”

Trịnh Thiên Khải hơi ngừng lại rồi thong thả nói tiếp: “Chỉ có điều cụ thể là cụ thể, mấy mẫu đất phong tôi sắp xếp cho ngài này vừa hay chính là một việc cực kỳ không cụ thể, ngài nói xem có đúng không quân hầu Diệp?”

“Mẹ kiếp, lão già nham hiểm nhà ông, sao ông không chết quách đi!”

Diệp Vĩnh Khang tức giận giậm chân, lúc này mới biết lão già này thật ra đã đào một cái hố cho mình từ lâu rồi.

“Ha ha, tôi cũng muốn chết lắm, cũng có rất nhiều người chờ mong tôi chết, thế nhưng tôi đúng là cao số, nói thế nào cũng không chết nổi, ngược lại cơ thể còn ngày một khoẻ mạnh hơn, ha ha!”

Trịnh Thiên Khải cười nói qua đầu dây bên kia: “Nói vào chuyện chính nhé, theo như điều lệnh của Cục tác chiến, Thiên Hải là đất phong của ngài, dù cho ngài có đồng ý hay không thì lần đầu tiên tới đất phong của mình cũng buộc phải hoàn thành nghi thức kiểm duyệt tinh nhuệ, đây là quy định”.

“Con mẹ nó, ông đừng lấy quy định ra để doạ tôi, ông đây không thích, không đi, không đi, không đi, ông làm gì được tôi!”

Diệp Vĩnh Khang hét vào trong điện thoại.

“Quân hầu Diệp đừng tức giận mà, nếu như ảnh hưởng đến cơ thể thì sẽ gây tổn thất cho quốc gia đấy”.

Trịnh Thiên Khải chậm rãi lên tiếng: “Nếu như quân hầu Diệp đã nói không đi thì tôi cũng không thể ép ngài, cả thiên hạ này có ai ép buộc được quân hầu Diệp đâu cơ chứ”.

“Tôi chỉ nói chuyện phiếm với ngài mấy câu thôi, còn về việc lựa chọn thế nào thì đấy là quyền tự do của quân hầu Diệp, ha ha, không nói nữa, giờ tôi phải đi uống rượu với mấy ông bạn già của mình đây, cứ như thế nhé”.

“Alo, alo, alo, lão già chết tiệt nhà ông!”

Diệp Vĩnh Khang phẫn nộ giậm chân tại chỗ, nếu như lúc này lão già Trịnh Thiên Khải dám đứng trước mặt anh thì anh nhất định sẽ nghiền cho ông ta ra bã.

Lựa chọn thế nào cũng đều là quyền tự do của mình?

Không có ai đang ép buộc mình?

Mẹ kiếp!

Thế mà nói thì hay lắm, nếu như Diệp Vĩnh Khang thật sự chống đối tới cùng thì chắc chắn lão già Trịnh Thiên Khải kia sẽ lại bày ra trò xấu xa gì đó cho mà xem.

“Vĩnh Khang, có chuyện gì thế?”

Trần Tiểu Tuý vội vàng tiến lên trước hỏi.

Diệp Vĩnh Khang hít sâu liên tiếp mấy hơi mới miễn cưỡng ổn định lại được cảm xúc, bối rối cười nói với Trần Tiểu Tuý: “À… không phải lão phu nhân nhà em mừng thọ sao, chắc hẳn anh cũng không thể đến tay không được nhỉ”.

“Vả lại, lần này anh cũng đến với thân phận là bạn trai của em, trong tay ít nhiều gì cũng phải chuẩn bị chút quà mới phải”.