Chương 1148

Số người, quy mô, trang bị, lên kế hoạch đều hoàn toàn không giống với đa phần những nơi khác.

Bọn họ sở hữu trang bị tốt nhất, hệ thống huấn luyện và các loại thiết bị tiên tiến nhất, hơn nữa số lượng nhân lực bố trí cũng gấp mấy lần so với những chiến khu thông thường.

Hơn nữa chiến khu Thiên Hải còn nắm giữ một tấm vương bài khiến cho những chiến khu khác ngưỡng mộ và đố kỵ tới đỏ cả hai mắt, đó chính là thiết vệ Thiên Hải!

Thiết vệ Thiên Hải có lịch sử vô cùng lâu đời, ban đầu chỉ có vài người, từng bước mở rộng lên số lượng mấy chục nghìn người như hiện nay.

Nếu như nói chiến khu Thiên Hải thuộc về chiến khu đặc chủng thì thiết vệ Thiên Hải chính là quân đoàn tác chiến đặc chủng trong chiến khu đặc chủng!

Ở trong mắt người bình thường, thiết vệ Thiên Hải mang trong mình màu sắc thần bí vô cùng sâu sắc, mỗi một người dân Thiên Hải đều lấy làm tự hào vì thiết vệ Thiên Hải.

Nếu như nhà ai có người là thành viên của thiết vệ Thiên Hải thì dù chỉ là người đầu bếp cũng đủ để gia đình đó lập một tấm biển làm rạng rỡ cho tổ tông.

Chiến khu Thiên Hải không hề hào nhoáng như tưởng tượng của thế giới bên ngoài, sau khi Diệp Vĩnh Khang đi qua ba tuyến cảnh giới, cuối cùng cũng nhìn thấy được chiến khu thần bí nhất trong mắt người dân Thiên Hải.

Chỉ có điều vừa nhìn lên cổng chính của chiến khu đã có cảm giác khác biệt hoàn toàn với trong tưởng tượng.

Không hề có sự canh phòng nghiêm ngặt như trong tưởng tượng, chỉ là hai cánh cổng sắt bình thường được sơn màu xanh thẫm, càng giống với cánh cửa lớn của một nhà xưởng hơn.

Tường rào cũng không hề cao, ước chừng khoảng hai mét, người trưởng thành bình thường đều có thể trèo qua một cách dễ dàng, trên đầu tường cũng không có mấy thứ phòng trộm cắp như lưới sắt hay mảnh vỡ thuỷ tinh,… Trước cổng lớn cũng không có thảm đỏ, nghi trượng binh đứng xếp thành hàng, chỉ có một người đàn ông trung niên có nước da hơi ngăm đen, gầy như một cây giáo nhưng ánh mắt vô cùng sắc nhọn.

Trên người ông ấy đang mặc đồ huấn luyện, vậy nên không thể nhìn ra được quân hàm của ông ấy, trên bộ đồ huấn luyện dính đầy bùn đất và vết mồ hôi đã khô lại.

Thế nhưng trên người ông ấy lại toát lên sát khí và cảm giác áp bức vô cùng mạnh mẽ.

Nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang tiến về phía này, người đàn ông tiến lên trước mấy bước, đứng nghiêm rồi hành quân lễ tiêu chuẩn nhất với Diệp Vĩnh Khang.

“Tổng chỉ huy cao nhất chiến khu Thiên Hải, Nhậm Thiên Nguyên kính chào quân hầu!”

Giọng nói của người đàn ông hơi trầm khàn, nhưng lại ẩn chứa một vẻ bi tráng và hào hùng mạnh mẽ.

Diệp Vĩnh Khang nhướng mày đánh giá từ trên xuống dưới người này một lượt rồi điềm nhiên lên tiếng: “Lần đầu tiên tôi tới nơi này, ông đón tiếp tôi như thế này sao?”

“Ông đang cố ý ra oai phủ đầu tôi, căn bản không coi tôi ra gì có đúng hay không?”

“Báo cáo!”

Nhậm Thiên Nguyên đứng thẳng lưng, ánh mắt quắc thước: “Không phải tôi không coi quân hầu ra gì, cũng không phải không tôn trọng quân hầu, càng không hề có ý ra oai phủ đầu gì cả”.

“Thế nhưng tôi cảm thấy tôi không hề làm sai, quân hầu tới đây, tôi dừng việc huấn luyện, đích thân ra đây tiếp đón, tôi cho rằng mình đã làm tốt lắm rồi!”

“Nếu như quân hầu vẫn còn điểm gì không hài lòng thì xin cứ nói, hoa tươi, nghi trượng, thảm đỏ gì đó đều được hết!”

“Có điều phải cho tôi xin chút thời gian, bởi vì chiến khu chúng tôi không có mấy thứ không thực dụng như vậy, tôi cần cử người ra khu thành phố mua về!”