Chương 1151

Diệp Vĩnh Khang nghe xong thì tán thưởng gật đầu, anh rất tán đồng với phương thức đề bạt này của Nhậm Thiên Nguyên.

Hiện nay phương thức tuyển chọn người tài của rất nhiều nơi đã hoàn toàn bị biến chất, đầu tiên là xem xét lai lịch và bối cảnh, thực lực ngược lại bị xếp ra phía sau, đội ngũ như vậy mà có thể đánh thắng mới là lạ.

“Được, nếu như ông đã trả lời như vậy thì tôi cũng có thể cho ông đáp án được rồi”.

Diệp Vĩnh Khang liếc nhìn ra xung quanh, giơ tay chỉ vào một bồn hoa cách khoảng bảy, tám mươi mét, nói: “Trong bồn hoa đó có hai cây tử đằng, ông đã nhìn thấy chưa?”

Nhậm Thiên Nguyên gật đầu: “Điều này có liên quan gì với vấn đề mà tôi hỏi sao?”

“Ông đưa súng cho tôi”.

Diệp Vĩnh Khang cúi đầu liếc nhìn xuống bên hông của Nhậm Thiên Nguyên, lên tiếng nói.

Nhậm Thiên Nguyên không hiểu, nhưng vẫn rút súng ra đưa cho Diệp Vĩnh Khang.

Lạch cạch…

Diệp Vĩnh Khang kéo chốt súng, sau đó đặt khẩu súng lục đen vào trong lòng bàn tay, gật đầu nói: “Long Hạ đã tự mình nghiên cứu và chế tạo ra được một loại súng lục có độ chính xác cao, đặc điểm là tầm bắn xa và độ chuẩn xác lớn”.

“Khuyết điểm là vì theo đuổi sự chuẩn xác cao nhất nên chỉ có thể giảm đường kính đi một chút, khiến cho lực sát thương không lớn”.

Nhậm Thiên Nguyên lắc đầu: “Phải xem là ai dùng, nếu cứ đeo đuổi đường kính lớn với lực sát thương cao thì chỉ có thể nói lên rằng năng lực dùng súng của người đó không ổn”.

“Ừ, vậy ý của ông là năng lực dùng súng của ông khá ổn sao?”

Diệp Vĩnh Khang quay đầu nhìn hai cây tử đằng ở cách bảy, tám mươi mét phía xa, lên tiếng: “Cây tử đằng bên trái vừa hay có hai bông hoa tử đằng”.

“Không biết với ông thì khoảng cách này thế nào?”

Nhậm Thiên Nguyên đưa mắt nhìn ra phía trước, thành thực đáp lời: “Kích cỡ của hoa tử đằng cũng xấp xỉ với đồng tiền xu, từ khoảng cách này mà dùng súng lục tiến hành ngắm bắn với độ chuẩn xác cao thì quả thực là hơi khó”.

“Tôi không dám đảm bảo một trăm phần trăm, chỉ có thể đảm bảo được tám mươi phần trăm…”

“Không!”

Diệp Vĩnh Khang giơ tay nói: “Tôi vẫn chưa nói xong, ý của tôi là dưới tiền đề không cần nhắm bắn, quá trình từ lúc rút súng cho tới khi khai nòng và bắn chuẩn xác vào mục tiêu không quá 0,5 giây, có thể làm được không?”

“Cái gì?”

Nhậm Thiên Nguyên nhíu mày, lại nhướng mắt ra xa bảy, tám mươi mét nhìn hai bông hoa tử đằng nhỏ cỡ bằng đồng xu kia, trầm giọng nói: “Quân hầu đang muốn trêu đùa tôi sao?”

“Khoảng cách bảy, tám mươi mét, dùng súng lục bắn chuẩn vào mục tiêu chỉ nhỏ cỡ đồng xu, hơn nữa từ lúc giơ súng tới lúc bóp cò lại không được vượt quá 0,5 giây…”

“Quân hầu, đừng trách tôi nói thẳng, tôi không có bất cứ ý nghĩ chê bai gì quân hầu, chỉ là tôi cho rằng ngay cả quân hầu cũng chưa chắc đã có thể làm được”.

Nhậm Thiên Nguyên là một người ngay thẳng, nói chuyện sẽ không vòng vo, trong lòng có gì thì nói đó.