Chương 1155

Người bình thường không thể hiểu được tâm trạng khi một người xem cường giả là tín ngưỡng, ngày nào đó đối mặt với một người mà khiến anh ta tâm phục khẩu phục nhận người đó là cường giả thật sự ra làm sao.

“Được rồi, bây giờ xem như tôi đã trả lời câu hỏi lúc nãy của ông nhỉ”.

Diệp Vĩnh Khang cười nói.

Bộp!

Nhậm Thiên Nguyên không đáp lời, chỉ dùng kiểu chào tiêu chuẩn để bày tỏ thái độ của ông ấy.

Ông ấy tâm phục khẩu phục.

Hai người tiếp tục đi về phía sân huấn luyện.

Thế nhưng vừa đi được mấy bước, Nhậm Thiên Nguyên bỗng nhớ ra một chuyện, vô thức quay đầu về phía chậu hoa.

Một loạt thao tác lúc nãy của quân hầu khiến ông ấy hoa mắt sửng sốt, nhưng lúc này ông ấy mới bỗng nhớ ra lúc nãy quân hầu bắn liên tiếp năm phát súng, nhưng rốt cuộc có bắn trúng mục tiêu hay không?

Nếu năm phát súng đều bắn không trúng thì chỉ có thể dùng từ hào nhoáng bên ngoài để miêu tả loạt hành động lúc nãy.

Có điều, khi nhìn về phía đóa hoa tử đằng trên cây tử đằng kia, Nhậm Thiên Nguyên chỉ cảm thấy đầu kêu ong ong cứ như có một tiếng nổ vang lên.

Cả người ông ấy cũng hóa đá đứng tại chỗ.

Sau đó trán liên tục toát ra từng giọt mồ hôi lạnh.

Đóa hoa tử đằng đó vẫn đang lắc lư trên cây tử đằng mỏng manh.

Nhưng hơi khác với lúc này, lúc này cánh hoa của hoa tử đằng nhỏ bằng đồng xu đó không cánh mà bay, chỉ còn lại một nhụy hoa nhỏ bằng hạt đậu.

Mà hoa tử đằng có tất cả năm cánh, nói cách khác năm phát súng liên tiếp lúc nãy của quân hầu… Nhậm Thiên Nguyên nhễ nhại mồ hôi nuốt nước bọt, một tay dùng sức nhéo vào đùi mình, nghi ngờ có phải mình bị ảo giác không.

Khoảng cách xa đến bảy mươi tám mét với mục tiêu có kích thước bằng đồng xu, mà năm cánh hoa chỉ bằng một hạt đậu nhỏ.

Một người nhảy lên trên không trung nhận lấy súng bắn đạn ra, sau đó đáp xuống đất trả súng vào lại vỏ, cả quá trình chưa đến 0,5 giây… Thế nhưng trong 0,5 giây này, năm viên đạn chuẩn xác bắn trúng vào năm cánh hoa to bằng hạt đầu, hơn nữa còn không làm hư hại gì đến nhụy hoa.

Đây quả là… quả là… “Đừng ngây người ra đó nữa, ông đi trước dẫn đường, nghĩ không ra thì lát về hẵng tiêu hóa dần, không phải tất cả những gì trong thế giới này đều nằm trong phạm vi hiểu biết của ông”.

Diệp Vĩnh Khang đút hai tay vào túi quần, vừa tiếp tục đi về phía trước vừa bình thản nói.

Nhậm Thiên Nguyên liên tục hít sâu vào mấy hơi rồi mới vội vàng bước đến trước.

Giết! Giết! Giết!

Hai người đi về phía trước khoảng mười mấy phút thì nghe thấy tiếng hô giết.

Chỉ là nghe giọng nói này là có thể nhận ra đây không phải là một đội tác chiến tầm thường, dù là sát khí hay nhịp điệu cũng vượt xa vệ binh tác chiến bình thường.