Chương 1158

Ngay cả chỉ huy cao nhất của Cục tác chiến Hoa Quốc – Trịnh Thiên Khải cũng đích thân đánh giá Nhậm Thiên Nguyên: Người này sống vì chiến đấu!

Mặc dù cho tới bây giờ, Nhậm Thiên Nguyên không coi trọng những vinh dự đó, cũng chưa bao giờ khoe khoang với người khác điều gì.

Nhưng thời gian dài, ông ấy cũng khó tránh khỏi việc nảy sinh ra sự kiêu căng ngạo mạn, cho dù chưa bao giờ thể hiện ra bên ngoài nhưng từ lâu trong lòng đã coi những anh hùng trong nước như cỏ rác!

Ngay cả khi lần đầu gặp Diệp Vĩnh Khang, sự tôn trọng mà ông ấy thể hiện ra chẳng qua là phép tắc cơ bản của cấp dưới đối với cấp trên.

Nhưng từ sâu trong nội tâm, ông ấy vẫn không xem trọng người đàn ông trẻ tuổi có vẻ ngoài bình thường này.

Mà bây giờ người đàn ông cao ngạo tận xương tủy, luôn coi anh hùng cả nước như cỏ rác, lần đầu tiên trong đời cảm nhận được ‘sùng bái’ và ‘kính sợ’ là như thế nào.

Khi nghe câu cảm thán phát ra từ đáy lòng của Nhậm Thiên Nguyên, Diệp Vĩnh Khang cũng không tỏ vẻ khiêm tốn mà cười nói: “Không chỉ có ông mà bất cứ ai không bị tôi coi là kẻ thù cũng nên cảm thấy may mắn”.

Đột nhiên Nhậm Thiên Nguyên rùng mình một cách khó hiểu.

Khi nói những lời này, gương mặt đối phương mỉm cười, giọng điệu thong thả giống như đang nói đùa.

Nhưng người đã trải qua rất nhiều lần sống chết như Nhậm Thiên Nguyên lại có thể nhìn ra sự thô bạo ngang ngược và hung ác khắc sâu câu nói nhẹ nhàng này!

Thảo nào, anh là hầu quân tướng!

Vào giờ phút này, Nhậm Thiên Nguyên đã không còn mảy may hoài nghi về người trẻ tuổi đã có được chức vị hầu quân tướng tối cao này nữa.

“Quân hầu, sắp đến giờ rồi, không biết bây giờ đã có thể bắt đầu kiểm duyệt chưa?”

Nhậm Thiên Nguyên dò hỏi.

Diệp Vĩnh Khang hơi kháng cự, lắc đầu: “Bây giờ cứ coi như tôi đã kiểm duyệt rồi đi, đừng bày vẽ thêm những chuyện phiền phức kia nữa, lát nữa tôi còn phải đến nhà bạn gái ăn cơm”.

Diệp Vĩnh Khang không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ dài dòng và phiền toái.

Đột nhiên Nhậm Thiên Nguyên cảm thấy hơi choáng váng, lúc nãy hầu quân tướng còn như vị thần trong mắt ông ấy, không ngờ bỗng nhiên lại nói ra một câu chấn động như vậy.

Đến nhà bạn gái ăn cơm?

Ồ, đúng rồi, dù sao hầu quân tướng cũng là con người mà, hơn nữa còn là người đàn ông trẻ tuổi mới hơn hai mươi, làm chuyện trần tục cũng rất bình thường.

“Quân hầu, thế này đi, quân hầu có thể coi quá trình huấn luyện trước mắt như phân đoạn kiểm duyệt, đến lúc đó tôi sẽ giải thích chuyện này với bên trên”.

“Nhưng còn có một phân đoạn không thể lược bỏ, tôi muốn mời quân hầu chỉ dạy cho chỉ huy của sáu chiến đội, nói bừa vài câu là được, đây là phân đoạn không thể thiếu, cũng là quy tắc của Cục tác chiến, nếu không đến lúc đó tôi lại khó báo cáo lên cấp trên”.

Nhậm Thiên Nguyên chân thành nói, chỉ là khi ông ấy nói những lời này, khóe mắt lại khẽ giật giật một cách không dễ dàng phát hiện.

Nhưng chi tiết này không thoát khỏi mắt Diệp Vĩnh Khang.

“Ông giỏi quá nhỉ, bên ngoài thì trông chính trực ngay thẳng, không ngờ cũng biết giở trò”.

Diệp Vĩnh Khang ung dung nhìn chằm chằm đối phương và nói.