Tuy nhiên, cả nhà họ Hạ đều sững sờ, như bị sét đánh, nhất thời không nói nên lời.
Màn hình lớn cho thấy người trúng thầu là một công ty nhỏ không hề nổi tiếng, về phần tập đoàn Hạ Thị, thậm chí còn không lọt nổi vào top 20.
"Toang rồi, lần này toang thật rồi!"
Hạ Chí Tài nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, không tự chủ được mà quay người lại.
"Ông nội……"
Hạ Tuyết Cầm vừa mở miệng, đột nhiên nghe thấy một tiếng bốp, Hạ Chí Tài không nói không rằng đã tát thẳng vào mặt cô ta một cái, tức giận nói: "Không phải mày nói lần này nhất định trúng thầu sao!"
"Không phải mày nói cậu Trình Phi là bạn trai của mày sao? Mày có biết tao đã trả giá bao nhiêu cho lần đấu thầu này không? Tao đánh chết mày, đồ tán gia bại sản!"
Hạ Chí Tài trút tất cả lửa giận lên đầu Hạ Tuyết Cầm, túm tóc đối phương rồi tát liên tiếp, như đánh kẻ thù không đội trời chung vậy.
Hạ Tuyết Cầm bị đánh kêu gào thảm thiết, nhưng cô ta cũng không hiểu tại sao họ lại không phải là người trúng thầu, Trình Phi rõ ràng trước đó đã vỗ ngực cam đoan với cô ta rồi cơ mà!

Lúc này, ánh mắt của Hạ Tuyết Cầm bắt gặp Diệp Vĩnh Khang và Hạ Huyền Trúc đang đứng cách đó không xa, đột nhiên vùng ra khỏi Hạ Chí Tài, phóng tới đó như điên.
"Hạ Huyền Trúc, đồ tiện nhân, tất cả có phải đều do cô làm không? Tại sao người trúng thầu không phải là chúng tôi? Hôm nay cô phải giải thích rõ ràng vấn đề cho tôi, nếu không.."
Hạ Tuyết Cầm chỉ vào mũi của Hạ Huyền Trúc chửi bới, tóc tai bù xù, khuôn mặt thì bị Hạ Chí Tài đánh cho sưng vù lên, chẳng khác gì một con chó điên lên cơn dại.
Diệp Vĩnh Khang không có nhiều kiên nhẫn khi đối đãi với một con chó điên, vì vậy anh đã giơ chân lên đá cho con mụ điên này ngã lăn ra đất.
“Đơn vị đấu thầu chả dại gì mà giao dự án cho một đám chó điên làm cả”.
Diệp Vĩnh Khang giễu cợt nói, ngoài miệng không hề khách sáo, trực tiếp mắng toàn bộ nhà họ Hạ.
Người nhà họ Hạ rất tức giận, định chạy tới chỗ Diệp Vĩnh Khang để tính sổ thì đột nhiên có một giọng nói khó hiểu vang lên từ đại sảnh: "Không đúng.

Tài liệu đấu thầu do công ty chúng tôi gửi đến còn không có con dấu chính thức.


Sao mà trúng thầu được?"
Người nói là một người đàn ông trung niên, vóc người hơi mập, là chủ công ty xây dựng đứng đầu trên màn hình.
Hạ Chí Tài sửng sốt khi nghe thấy vậy, nhanh chóng hỏi: "Cậu có chắc là các cậu không đóng dấu không?"
Người đàn ông trung niên gật đầu nói: "Chúng tôi chỉ là một công ty nhỏ, cơ bản là không hy vọng gì cả".
"Mục đích đấu thầu này là để lộ diện, cho nên tài liệu đấu thầu đều làm bừa, ngay cả con dấu cũng không đóng, hệ thống nhất định là bị lỗi rồi, có thế nào thì chúng tôi cũng không thể trúng thầu được...!"
Lúc này bên cạnh có người lẩm bẩm nói: "Đúng vậy, tôi cũng nghĩ hệ thống trục trặc rồi.

Với thực lực của công ty chúng tôi, làm sao có thể xếp thứ ba được".
Sau đó, một người nào đó tiếp lời: "Đúng vậy, tài liệu đấu thầu của công ty chúng tôi thậm chí còn không ký tên, thế mà lại đứng thứ hai.

Hệ thống hẳn đã bị trục trặc rồi".
"Những gì mấy người nói là sự thật à!"