Nếu như Trần Tiểu Túy biết chuyện anh mới chính là ông chủ thật sự phía sau của khu mỏ Gombs, không biết cô ấy sẽ phản ứng như thế nào?
“Anh Diệp, sau này chỉ cần anh có việc cần dùng tới tôi, tôi sẽ không ngại nhảy vào nước sôi lửa bỏng cho anh.

Sau này tôi sẽ đi theo anh Diệp, nguyện nghe theo mọi sự sắp đặt của anh!”
Trần Tiểu Túy đứng dậy, lúc này cô ấy không còn biết dùng từ gì để diễn tả cảm xúc trong lòng nữa.

Lúc này Diệp Vĩnh Khang giống như một vị thần trong mắt cô ấy!
“Được rồi, những thứ này là do cô xứng đáng có được”.

Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng giơ tay lên, ý bảo đối phương không cần kích động như vậy, sau đó lại bổ sung thêm: “Ngoài việc của khu mỏ Gombs, tôi vẫn còn nợ cô một ân tình”.

“Về phần ân tình này, cô muốn tôi trả lúc nào, muốn tôi làm cái gì thì cứ nói.

Chỉ cần trong phạm vi năng lực của tôi, tôi sẽ dốc hết sức”.

Lý do vì sao Diệp Vĩnh Khang có được quyền hạn và uy lực tối cao ở nước ngoài như vậy không chỉ đơn giản dựa vào vũ lực mạnh mẽ của anh.

Nhân cách của anh cũng là một yếu tố quan trọng, Diệp Vĩnh Khang luôn rất hào phóng với những người đã giúp đỡ anh.


Lần này mặc dù không biết mục đích của Trần Tiểu Túy là gì, nhưng dù sao cô ấy cũng đã liều lĩnh hành động vì mình, Diệp Vĩnh Khang tuyệt đối sẽ không khiến cô ấy phải chịu thiệt.

“Anh Diệp…”
Trần Tiểu Túy xúc động đến mức nước mắt chực trào ra.

Nếu như trước đây cô ấy tôn trọng anh vì đã lờ mờ đoán ra được thân phận và lai lịch của anh, nhưng khoảnh khắc này, Trần Tiểu Túy đã hoàn toàn bị Diệp Vĩnh Khang thu phục tuyệt đối.

“Anh Diệp!”
Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, ba người Đường Văn Nguyên, Lưu Đại Hải và Trình Văn Đống bước vào.

“Chúc mừng anh Diệp, nhà họ Hàn lần này tiêu tùng rồi, một khi Hàn Sách Hổ chết, nhà họ Hàn không còn trụ cột nữa, bây giờ chỉ chờ tới lúc bọn chúng toang thôi, ha ha!”
Diệp Vĩnh Khang chưa kịp lên tiếng, ba người họ đã cười ha ha ngồi xuống, hơn nữa không chút khách khí, lớn tiếng nói: “Nhân viên đâu, mang thêm vài bộ bát đĩa và rượu ngon lên đây!”
Trình Văn Đống nhìn Diệp Vĩnh Khang, kích động nói: “Anh Diệp, hôm nay tôi nhất định phải uống thật say với anh”.

Diệp Vĩnh Khang lại khẽ cau mày: “Đây là việc riêng của tôi, sao mấy người lại vui tới vậy?”
Trình Văn Đống cười nói: “Việc của anh Diệp cũng là việc của chúng tôi, mọi người đều chung một thuyền mà, đương nhiên phải vui rồi.

Nào, anh Diệp, chén này tôi kính anh!”

Trình Văn Đống nhiệt tình nâng chén.

Nhưng Diệp Vĩnh Khang không nâng chén lên, chỉ liếc mắt nhìn đối phương, nhẹ giọng nói: “Người cùng thuyền? Hình như tôi không thân thiết với ông lắm”.

Trình Văn Đống ngây người ra, sau đó có vẻ xấu hổ: “Anh Diệp, anh xem tôi đã nâng chén này lên rồi…”
“Ông nâng chén rồi thì tôi phải uống với ông sao!”
Diệp Vĩnh Khang cười lạnh nói: “Ông đánh giá bản thân quá cao rồi đấy”.

Bầu không khí trong phòng lập tức trùng xuống.

Khuôn mặt Trình Văn Đống đỏ bừng bừng, tay nâng chén lên không biết nên làm gì, khóe miệng khẽ co giật.

“Ông Trình, có thể do anh Diệp không được thoải mái lắm, mấy ngày nay không uống rượu được, chén này để tôi uống giúp ông”.

Đường Văn Nguyên vội vàng đứng dậy giải vây, nâng chén lên cụng vào chén của Trình Văn Đống, đang chuẩn bị ngửa cổ lên uống.

Choang!
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên búng một hạt đậu phộng, lập tức bay tới chạm vào chén rượu trong tay Đương Văn Nguyên khiến nó vỡ tan.

“Xin lỗi, ông không có đủ tư cách uống thay tôi”.

Diệp Vĩnh Khang lạnh giọng nói.