*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Bởi vậy đương nhiên là ngày thường tiếp xúc rất nhiều, tỏ vẻ rất hòa nhã thân thiết.

Nhưng đó chẳng qua chỉ là bằng mặt nhưng không bằng lòng thôi, phía sau sự hòa nhã đó mỗi người đều có tính toán riêng của mình.

Bây giờ nhà họ Hàn đang gặp đại nạn, hai người này lại đột nhiên xuất hiện, nhất định không phải là chuyện tốt đẹp gì.

La Thiết Hiên chỉnh lại cổ áo sơ mi, cười nói một cách đầy ẩn ý: “Nhà họ Hàn đã mất đi Hàn Sách Hổ và một lượng lớn quân tinh nhuệ.

Bây giờ đang là lúc khó khăn nhất, đương nhiên chúng tôi phải tới đây thừa cơ hãm hại rồi”.

Tiền Đại Giang to béo cũng cười hùa theo: “Đánh chết con chó đang thất thế là sở trường của chúng tôi, gia chủ nhà họ Hàn, bây giờ bên ngoài biệt thự của ông đều là người của chúng tôi hết rồi”.

“Đám thuộc hạ của ông, ngoại trừ những người chịu khuất phục chúng tôi, những kẻ u mê không chịu tỉnh ngộ đều đã đi theo Hàn Sách Hổ rồi”.

Phụt!
Hàn Xuân Lâm cảm thấy đầu lưỡi ngọt ngọt, sau đó phun ra một ngụm máu đỏ.


Ông ta không thể ngờ được hai người này lại nói toẹt ra như vậy, lại còn xử lý mọi chuyện nhanh chóng đến thế.

“Các ông cho rằng như vậy là có thể khiến tôi phục tùng sao!”
Hàn Xuân Lâm tức giận gầm lên: “Chỉ cần tôi không ký, mấy người đừng hòng lấy đi bất kỳ tài sản nào của nhà họ Hàn chúng tôi!”
“Hơn nữa, các ông cho rằng nhà họ Hàn tôi không có quân át chủ bài sao, nhìn xem đây là cái gì!”
Hàn Xuân Lâm lấy ra một tấm thư mời màu đỏ đập mạnh lên bàn: “Nhĩn cho rõ đi, đây là thư mời tới đại lễ sắc phong hậu quân tướng đấy!”
“Chỉ cần có tấm thiệp mời này trong tay, tôi sẽ là khách mời danh dự của buổi lễ.

Nếu như tôi xảy ra chuyện gì, hậu quả các người có gánh nổi không!”
Sau khi nói xong, ông ta lại nói tiếp: “Nhưng tôi cũng không mong muốn quan hệ của chúng ta tan nát như vậy, sau đại lễ sắc phong, trong tay tôi sẽ có một số tài nguyên của các nhân vật lớn”.

“Đến lúc đó, tôi sẽ dùng những tài nguyên và nhân mạch này để khiến nhà họ Hàn sống lại.

Nếu như bây giờ các ông giúp tôi, khi đó tôi có thể suy nghĩ tới việc chia sẻ những tài nguyên và nhân mạch này cho các ông!”
Khi nói ra những lời này, Hàn Xuân Lâm tràn đầy tự tin.


Bởi vì ông ta tin rằng không ai có thể cưỡng lại được sự cám dỗ này.

Đại lễ sắc phong hậu quân tướng, nơi những nhân vật máu mặt nhất đều tụ họp, tùy ý chọn một người trong số đó cũng có thể hô mưa gọi gió.

Quan hệ như vậy ai mà không thèm muốn chứ?
La Thiết Hiên và Tiền Đại Giang đều là doanh nhân, tin rằng họ hiểu rất rõ ý nghĩa của việc này.

Tuy nhiên phản ứng của hai người họ hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Hàn Xuân Lâm.

“Ha ha ha ha ha!”
Cả hai đột nhiên ôm bụng phá lên cười, trong mắt đầy sự mỉa mai và khinh thường.

“Các ông cười cái gì, nhìn cho kỹ, tôi nói lại lần nữa, đây là thư mời tới tham gia đại lễ sắc phong hậu quân tướng đấy!”
Hàn Xuân Lâm lặp lại lần nữa, cho rằng đối phương không nghe rõ.

“Hàn Xuân Lâm à Hàn Xuân Lâm, trước đây cứ nghĩ ông cũng có chút đầu óc, sao bây giờ đột nhiên lại biến thành con lợn ngu ngốc vậy”.

La Thiết Hiên cúi đầu, cười lạnh, sau đó lấy trong túi ra một tấm thiệp mời màu đỏ, đập xuống bàn.

“Thư mời tới tham gia đại lễ sắc phong ông nghĩ chỉ mình ông có sao?”
.