Trường mẫu giáo mà Tiểu Trân theo học là bán công lập, điều kiện và cơ sở vật chất rất đơn sơ, nhiều trẻ em đến học ở đây đều xuất thân từ những gia đình nghèo khó nhất.

Vì vậy, bọn họ chưa từng được nhìn thấy chiếc xe sang trọng hàng đầu như Rolls-Royces.

Tất cả mọi người đều liếc mắt nhìn, ánh mắt đầy ghen tị và khao khát, nhưng cũng mang theo sự thận trọng đến từ tầng lớp dưới đáy của xã hội.

Cửa xe mở ra, một cô gái trẻ trong trang phục chuyên nghiệp màu đen của OL bước xuống.

Sau khi nhìn quanh một lượt, cô ấy đi thẳng về một phía.

Những người xung quanh lần lượt tản ra chủ động nhường đường, trong mắt bọn họ, nhường đường cho một người cao quý như vậy dường như là một chuyện hiển nhiên.

Đi được vài bước, chìa khóa bất ngờ rơi khỏi tay cô ấy rồi rơi xuống đất.

Người đàn ông bán bảo hiểm vội vàng lao tới, cúi người nhặt chìa khóa xe, sau đó khom lưng dùng hai tay đưa chìa khóa xe lại cho cô gái như dâng thánh vật vậy.

Thấy cô gái khẽ cau mày, hắn ta nhanh chóng nắm lấy vạt áo của mình để lau chìa khóa xe, sau đó mới đưa lại cho cô ấy.

Lúc này cô gái mới đưa tay ra nhận lấy chìa khóa xe, nhẹ nhàng gật đầu như một lời cảm ơn.

Vẻ mặt của hắn ta ngay lập tức giãn ra, trong mắt tràn đầy sự phấn khích không thể che giấu được.

Đối với hắn ta, đây đã là một ân điển tuyệt vời rồi, chuyện này hắn ta có thể khoe khoang suốt vài năm đấy.

cô gái tiếp tục đi thẳng về phía trước, đến trước mặt Diệp Vĩnh Khang và Tiểu Trân.

“Xin hỏi…”

Cô ấy vừa lên tiếng, người đàn ông bán bảo hiểm vội vàng bước tới, nở nụ cười nịnh nọt, nói: “Chào cô, tôi rất rành nơi này, cô cần gì cứ nói thẳng với tôi là được, hai người này đều là người nhà quê, cô không cần nói chuyện với bọn họ đâu”.

Hắn ta nghiễm nhiên cho rằng cô gái đó muốn hỏi đường hoặc là nghe ngóng chuyện gì đó, cơ hội được nói chuyện với tầng lớp thượng lưu thế này, hắn ta làm sao có thể bỏ qua được? Đọc nhanh & update liên tục tại trang VietWriter
Nhưng cô gái đó không buồn liếc nhìn hắn ta lấy một cái, tiếp tục hỏi: “Xin hỏi anh có phải Diệp Vĩnh Khang không?”
Diệp Vĩnh Khang khẽ gật đầu, trong mắt cô gái đó lóe lên một tia hưng phấn, đang định nói gì đó, vô tình nhìn lướt qua người đàn ông bán bảo hiểm ở bên cạnh.

Vẻ mặt của cô gái đó lập tức trở lại bình thường, ánh mắt dừng lại trên người Diệp Tiểu Trân, khẽ mỉm cười nói: “Cô chủ, tôi tới đây để đón cô tan học, mời cô chủ lên xe”.

Nói xong lại mỉm cười với Diệp Vĩnh Khang: “Anh Diệp, mời”.

Tiểu Trân rụt rè nấp sau lưng Diệp Vĩnh Khang, Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm đối phương vài giây, sau đó kéo tay Tiểu Trân, đi về phía chiếc xe mà không nói lời nào.

Cô gái đó vội vàng chạy theo giúp mở cửa xe, sau khi hai người ngồi vào trong, cô ấy đóng cửa lại, sau đó mới vòng sang ngồi lên vị trí lái rồi phóng xe rời đi.

Người đàn ông bán bảo hiểm ngây người nhìn theo hướng chiếc xe rời đi như thể bị trúng bùa vậy.

“Bố ơi, con muốn ăn kẹo bông!”
Cậu bé kéo gấu áo của người đàn ông bán bảo hiểm!
Bốp!
Khi hắn ta phản ứng lại liền tát mạnh vào mặt cậu bé: “Ăn ăn ăn, ăn cái con khỉ, lần này chúng ta gặp họa lớn rồi!”
Cậu bé bật khóc oa oa, không hiểu lý do vì sao mình lại bị đánh.

“Câm mồm, không được khóc!”
Hắn ta túa đầy mồ hôi trên trán, hét lên: “Ngày mai đi học xin lỗi Diệp Tiểu Trân, cho dù nó có đánh mày chửi mày, mày cũng không được phép nói lại, càng không được phép đánh trả, biết chưa?”
Diệp Tiểu Trân nắm chặt cánh tay Diệp Vĩnh Khang, căng thẳng đến mức không biết nên đặt chân như thế nào.

Lớn như thế này rồi nhưng đây là lần đầu tiên cô bé được đi xe hơi.


Trong ấn tượng của cô bé, những người phụ nữ lái xe như thế này đều rất hung dữ, có lần hai mẹ con đang sang đường thì suýt bị một chiếc ô tô vượt đèn đỏ tông phải.

Sau khi người phụ nữ lái chiếc xe đó bước xuống xe, chỉ vào mặt bọn họ rồi chửi mắng một cách thậm tệ.

Vì vậy, từ lúc đó, mỗi khi Tiểu Trân nhìn thấy những người phụ nữ lái xe hơi đều sẽ rụt rè tránh đi thật xa.

“Bé con, có thể nói cho cô biết tên của con là gì không?”
Cô gái đó nhìn qua gương chiếu hậu thấy Tiểu Trân đang vô cùng lo lắng liền mỉm cười hỏi.

Diệp Tiểu Trân rụt rè đáp: “Cô ơi, con tên là Tiểu Trân ạ”.

“Diệp Tiểu Trân, cái tên nghe hay quá”.

Cô gái đó lấy ra một hộp xylitol, đưa tới trước mặt Diệp Tiểu Trân: “Tiểu Trân, con có thích ăn kẹo không? Cô mời con ăn kẹo nhé”.

Hai mắt của Tiểu Trân lập tức sáng rực lên, cô bé chưa từng được nhìn thấy loại kẹo này, nhưng cuối cùng vẫn nuốt nước bọt, thận trọng nói: “Cám ơn cô, con không ăn ạ”.

“Muốn ăn thì cứ cầm lấy đi”.

Diệp Vĩnh Khang vươn tay cầm lấy lọ xylitol đưa cho Diệp Tiểu Trân.

Diệp Tiểu Trân vui vẻ nhận lấy xylitol, sau đó móc trong túi ra một viên kẹo: “Cám ơn cô ạ, Tiểu Trân cũng mời cô ăn kẹo”.

“Cám ơn Tiểu Trân nhé, Tiểu Trân ngoan quá”.

Cô gái mỉm cười nhận lấy kẹo từ tay của Diệp Tiểu Trân, bóc giấy gói rồi nhét viên kẹo vào trong miệng: “Kẹo này ngọt quá, cô rất thích”.


Lúc này sắc mặt Tiểu Trân mới giãn ra: “Đây là cô giáo ở trường mầm non thưởng cho Tiểu Trân vì lấy được phiếu bé ngoan đó”.

“Con vẫn còn một cái, nhưng mà phải mang về tặng cho mẹ, đợi lần sau Tiểu Trân lại được thưởng nhất định sẽ chia kẹo cho cô nha”.

“Thật à, Tiểu Trân giỏi quá đi, được, vậy cô đợi kẹo của con nhé”.

Cô gái đó rất biết cách nói chuyện, mới được một lát đã trở nên thân thiết với Tiểu Trân rồi.

Diệp Tiểu Trân cũng không còn căng thẳng như vừa nãy, nói chuyện không ngớt với cô gái ấy như thể gặp được bạn tâm giao vậy.

Diệp Vĩnh Khang ở bên cạnh không nói lời nào, chỉ nhìn về phía cô gái đó, nhẹ nhàng gật đầu.

Xe chạy đến cửa nhà, Diệp Tiểu Trân nhiệt tình mời cô ấy vào nhà làm khách.

“Cám ơn Tiểu Trân, nhưng mà hôm nay cô có chuyện quan trọng muốn nói riêng với bố con, Tiểu Trân vào nhà trước được không nào? Đợi cô có thời gian rảnh nhất định sẽ tới nhà Tiểu Trân chơi”.

Cô gái mỉm cười.

Diệp Tiểu Trân ngẩn người ra, sau đó ngẩng đầu nhìn Diệp Vĩnh Khang ở bên cạnh.

Diệp Vĩnh Khang mỉm cười: “Tiểu Trân ngoan, bố và cô có chút chuyện quan trọng cần bàn bạc, con quay về trước, lát nữa bố về sau nhé”.

Diệp Tiểu Trân nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang vài giây, sau đó quay đầu nhìn cô gái ở hàng ghế phía trước rồi hừ một tiếng, mở cửa xe chạy về phía cửa nhà.

“Sao Tiểu Trân lại đột nhiên tức giận thế?”
Cô gái đó nghi hoặc hỏi.

Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng nói: “Cô là ai?”
Cô gái đó ngây người ra, sau khi phản ứng lại thì sắc mặt lập tức thay đổi.

Vừa nãy mải nói chuyện với Tiểu Trân mà quên mất chuyện chính.


“Anh Diệp, chào anh, tôi là giám đốc điều hành của ngân hàng Kim Kỳ, bây giờ tôi chính thức chuyển nhượng toàn bộ cổ phần của ngân hàng Kim Kỳ cho anh Diệp đây”, cô gái đó kính cẩn nói.

Diệp Vĩnh Khang khẽ cau mày, dường như có chút không hiểu lắm: “Tôi và ngân hàng Kim Kỳ có liên quan gì sao?”
Cô gái đó giải thích: “Anh Diệp vốn dĩ là người sáng lập và chủ sở hữu của ngân hàng Kim Kỳ, tôi chỉ là người thay anh Diệp quản lý mà thôi, bây giờ anh Diệp quay lại rồi, chuyển nhượng hết vốn cổ phần lại cho anh là điều đương nhiên”.

Diệp Vĩnh Khang có chút mơ hồ.

Ngân hàng Kim Kỳ là một trong những ngân hàng tư nhân lớn nhất thế giới, hầu hết mọi thành phố lớn trên thế giới đều có chi nhánh của ngân hàng này.

Trụ sở chính được đặt tại thành phố Giang Bắc của nước Long Hạ, vì vậy nên chi nhánh ở Long Hạ nhiều vô số kể, thực lực của nó tuyệt đối có thể so sánh được với bốn ngân hàng lớn của Long Hạ.

Nếu tính cả các ngành công nghiệp ở nước ngoài, thực lực tổng thể thậm chí còn mạnh hơn cả bốn ngân hàng lớn.

Lúc này, ánh mắt Diệp Vĩnh Khang đột nhiên lướt qua gương chiếu hậu, ngay lập tức hiểu ra.

“Được, tôi biết rồi, vừa nãy cô thể hiện tốt lắm”.

Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng nói, ý chỉ hành động của cô gái đó đối với Diệp Tiểu Trân lúc ở cổng trường và cả lúc trên xe vừa rồi.

Những chi tiết này tưởng chừng như đơn giản nhưng lại cho thấy một người có chỉ số IQ và EQ rất cao, rất giỏi phán đoán và hành động theo tình huống, đồng thời cũng là người nắm bắt được mấu chốt của sự việc.

“Cám ơn anh Diệp!”
Có thể nhận được lời khen của Diệp Vĩnh Khang khiến cô ấy vô cùng hưng phấn: “Anh Diệp, vậy hôm nay tôi sẽ không làm phiền nữa, nếu như có thời gian, phiền anh sáng mai đến văn phòng một chuyến, làm một số thủ tục”.

“Ừ, ngày mai có thời gian tôi sẽ tới”.

Diệp Vĩnh Khang gật đầu, cô ấy vội vàng xuống mở cửa xe giúp anh, nhìn Diệp Vĩnh Khang xuống xe rồi mới quay trở lại vị trí ghế lái, sau khi chào tạm biệt anh rồi lái xe rời đi.

Sau khi chiếc xe đã đi xa, Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, hét lớn: “Sử Đông Tây, cậu lăn ra đây ngay cho tôi!”
Sử Nam Bắc bước xuống xe, đi tới bên cạnh anh, mỉm cười gãi đầu nói: “Đại ca, sao anh biết tôi ở đây, tôi cứ tưởng mình khiêm tốn lắm rồi cơ?”.