*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Cho đến tận lúc tắt thở, tên đó vẫn mở to hai mắt, trong lòng tràn đầy khó tin!
Cả hội trường lặng ngắt như tờ.

Mọi người đều nhìn cảnh tượng này với ánh mắt khó tin.

"Hahahaha, La Tam Pháo, xem ra thuộc hạ của ông không tốt lắm nhỉ".

Hắc Bì kiêu ngạo nói: "Ông tự rửa sạch cổ hay tôi đến giúp ông đây?"
Không khí trong hội trường căng thẳng một cách lạ thường.

Hầu hết những người đến hôm nay đều là đàn em của La Tam Pháo, họ đều biết thực lực của người vừa bị giết.

Đồng thời cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho sửng sốt, có người không khỏi bắt đầu đưa tay sờ cán dao sau lưng, chờ La Tam Pháo ra lệnh, bọn họ sẽ lập tức xông lên ngay.


Hắc Bì thấy hết, hướng về phía La Tam Pháo khiêu khích: "Ông La Tam, hôm nay có nhiều người như vậy, mỗi người nhổ một bãi nước miếng cũng có thể làm tôi chết đuối".

"Nhưng nếu chuyện này được lan ra ngoài, người khác sẽ nói rằng ông lấy thịt đè người, ông là người coi trọng thể diện đúng không".

La Tam Pháo nhẹ nhàng giơ tay lên, ý bảo các anh em bên dưới không được hành động hấp tấp.

"Hắc Bì, ông có biết ông đang lao đầu vào chỗ chết không".

Sắc mặt La Tam Pháo đanh lại đến đáng sợ, trong mắt hiện lên sát ý!
Hắc Bì phản bác nói: "Ai lao đầu vào chỗ chết còn chưa biết đâu.

Tôi nghe nói tên mặt nạ sắt bên cạnh ông rất có năng lực.

Hay là để hắn đấu với bạn tôi vài chiêu?"

Tất cả mọi người đều rất căng thẳng, Mặc dù Thiết Diện thú rất dũng mãnh, nhưng xem ra lão già mặc đồ xanh này còn đáng sợ hơn!
E rằng ngày hôm nay sẽ không có kết thúc tốt đẹp rồi!
Tần Hạc trong lòng lộ ra một chút vui mừng, nhưng đồng thời cũng rất khó hiểu: "Kỳ quái, Hắc Bì tìm đâu ra một cao thủ như vậy, xem ra hôm nay La Tam Pháo sắp tèo rồi, Thiết Diện Thú không phải là đối thủ của ông già này đâu!"
"Này, đừng chỉ đứng đó xem chứ, đi giúp tôi đem cá ở bàn bên cạnh tới đây đi.

Không ăn thứ ngon như vậy thì thật là lãng phí".

Diệp Vĩnh Khang hoàn toàn không coi trọng chuyện này, từ đầu đến cuối đều chỉ chăm chăm ăn đồ ăn trên bàn.

Từ khi về nước, anh chưa bao giờ được ăn một bàn nhiều món ngon như vậy, không ngờ món ăn do đầu bếp ở sơn trang này làm lại thơm như vậy.

Đặc biệt là cá sốt chua ngọt, mềm mọng như tan trong miệng, hương vị quả là tuyệt vời!
Tần Hạc chán nản, thầm nghĩ anh Diệp giống người không ăn được nhiều cơ mà, sao có thể ăn nhiều như vậy?
Nhưng gã đành phải làm theo lời Diệp Vĩnh Khang, đứng dậy đi đến bàn bên cạnh bưng món cá sốt chua ngọt chưa ai đụng đũa qua.

Diệp Vĩnh Khang tiếp tục thưởng thức món cá sốt chua ngọt.

.