Diệp Vĩnh Khang quay người đi về phía cửa.

"Anh Diệp!"
Diêu San đột ngột gọi.

"Có chuyện gì?"
Diệp Vĩnh Khang cười xoay người lại.

"Anh có thể đừng…"
Nói được nửa câu, khuôn mặt xinh đẹp của Diêu San đột nhiên ửng hồng, cô ấy vội nói: "À, không có gì đâu, anh Diệp, anh về nghỉ ngơi sớm đi".

"Được rồi, ngày mai gặp lại".

Diệp Vĩnh Khang vẫy vẫy tay, tươi cười bước ra khỏi phòng, thuận tay đóng cửa lại.

Diêu San đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút mất mát, đồng thời cũng vô cùng xấu hổ vì sự ấm đầu lúc nãy của mình.


"Mình sao thế này".

Diêu San cảm thấy vô cùng tự trách, vừa nãy không biết có phải cô ấy bị ấm đầu không nữa, thật ra điều cô ấy muốn nói là, anh có thể đừng rời đi không.

Nhưng bên cạnh sự tự trách bản thân, nhiều hơn cả là sự mất mát và buồn bã không thể giải thích được, tại sao bản thân lại không thể gặp được một người đàn ông như vậy?
Cùng lúc đó, biệt thự nhà họ Tiền.

"Sao có thể thế được.

Tôi thấy là tên Diệp Vĩnh Khang này đang muốn lao đầu vào chỗ chết đây mà!"
Tiền Đại Giang hung hăng ném một tách trà bằng ngọc bích trắng xuống đất.

Trợ lý ôm ngực bên cạnh nói: "Sếp Tiền, kỳ thật nếu là mình tôi thì thôi không sao, nhưng thứ hắn đánh đâu phải mỗi tôi, hắn cũng đánh vào cả mặt ông nữa".

"Ông không biết lúc đó hắn kiêu ngạo như thế nào đâu, còn yêu cầu tôi nhắn cho ông một câu, nói ông về sau cẩn thận một chút, trong mắt hắn ông chả là cái đinh gỉ gì".

"Ngoài ra còn có Tần Long Tượng.


Không biết tại sao ông ta lại nổi điên lên, vì một thằng ăn mày hôi thối mà dám đối đầu với ông, còn lớn lối nói muốn liều mạng với chúng ta".

"Sếp Tiền, nếu chuyện này không được giải quyết mà truyền ra ngoài thì uy tín của ông sẽ coi như mất hết! "
"Biến đi!"
Trợ lý còn chưa kịp nói xong, Tiền Đại Giang đột nhiên nhấc chân đá mạnh một cái: "Mất mặt, một chút chuyện cỏn con mà mày để thành như này, sau để xem tao xử mày như nào!"
Nói xong, ông ta tức giận hét lên: "Mao Cầu!"
Kèm theo sự tức giận này, một người đàn ông đang xỉa răng khoảng bốn mươi tuổi bước vào từ bên ngoài.

Người này ăn mặc rất kỳ lạ, mùa hè không chỉ đi một đôi ủng cao màu đen mà còn mặc một chiếc áo khoác da bẩn thỉu, tóc xoăn bết dầu, hình như đã lâu rồi không gội.

"Ông dẫn người bắt cả nhà tên Diệp Vĩnh Khang đến đây, nhớ kỹ, đừng giết chết, để ngấp ngoải!"
Tiền Đại Giang tức giận ra lệnh.

"Dẫn người làm gì, một mình tôi là đủ rồi".

Mao Cầu cười nói: "Nghe nói vợ của tên đó rất xinh đẹp, lúc đến tôi có thể chơi trước được không?"
Tiền Đại Giang trầm giọng nói: "Mang người về trước, sau đó cho ông chơi trước mặt thằng nhãi Diệp Vĩnh Khang!"
"Được luôn, giờ tôi đi ngay đây!"
Hai mắt Mao Cầu đột nhiên ánh lên sự dâm dê đê tiện.