Cơn mưa hoa hồng kết hợp với những chùm pháo hoa rực rỡ sắc màu cùng với tiếng hô đồng thanh tạo nên một khung cảnh vô cùng tráng lệ.

Mà nội thất bên trong của khách sạn thì không cần phải nói nhiều nữa.

Tông màu chủ đạo bên trong đều được trang trí bằng pha lê nước Áo, khi bật đèn lên, toàn bộ hội trường sáng lấp lánh long lanh, như thể bước vào một thế giới thần tiên tuyệt đẹp.

Khi âm nhạc nhẹ nhàng vang lên, Hạ Huyền Trúc, mặc một chiếc váy cưới diễm lệ, từ từ xuất hiện dưới cơn mưa hoa hồng, đẹp tựa như một nàng tiên hạ phàm vậy.

Diệp Vĩnh Khang mặc một bộ vest chỉnh tề, tay cầm một bó hoa, mỉm cười chậm rãi đi về phía Hạ Huyền Trúc.

“Em yêu, bắt đầu từ hôm nay, anh sẽ khiến em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới này!”
Diệp Vĩnh Khang quỳ một gối xuống.

Hạ Huyền Trúc kích động đến mức khóc không thành tiếng, vội vàng đỡ Diệp Vĩnh Khang dậy, hai người ôm chặt lấy nhau.


Cùng lúc đó, một chiếc bánh kem tinh xảo cực lớn cũng được đẩy ra, Diệp Tiểu Trân mặc bộ váy công chúa màu hồng, giống như một tiểu tinh linh bước ra từ thế giới cổ tích.

Khán giả vỗ tay như sấm, toàn bộ cảnh hôn lễ được đẩy lên cao trào trong tích tắc.

Lúc này, Trần Tiểu Túy mặc một chiếc váy đen, trang điểm tinh tế bất ngờ xuất hiện tại bữa tiệc đám cưới.

“Anh Diệp, cô Hạ, đây là chút thành ý tôi chuẩn bị cho hai người”.

Trần Tiểu Túy đi tới trước mặt hai người, mỉm cười từ từ mở chiếc hộp trong tay ra.

Khi mọi người nhìn thấy thứ trong chiếc hộp đó, cả hội trường hôn lễ đều nhất thời kinh ngạc, im lặng như tờ.

Dây chuyền Thần Vũ!

Công ty trang sức hàng đầu thế giới, nhà thiết kế hàng đầu thế giới đã đích thân thiết kế nó, phiên bản giới hạn chỉ có duy nhất chín chiếc trên thế giới, dây chuyền Thần Vũ đã xuất hiện rồi!
“Cảm ơn!”
Diệp Vĩnh Khang nhìn Trần Tiểu Túy một cái thật sâu, sau đó duỗi tay nhận lấy sợi dây chuyền, tự tay đeo nó vào cổ của Hạ Huyền Trúc.

Tuy nụ cười vẫn thường trực trên môi Trần Tiểu Túy, nhưng khi nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang nhận lấy sợi dây chuyền, thần kinh vốn đang căng thẳng mới dịu đi được một chút.

Trong suốt cả hôn lễ, đầu óc của Hạ Huyền Trúc cứ mông lung, cảm thấy mọi thứ cứ như một giấc mơ vậy.

Cho đến khi kết thúc hôn lễ, buổi tối sau khi quay về nhà, cô đột nhiên dùng lực nhéo mạnh vào cánh tay của mình.

Đau…
“Đừng nhéo nữa, đây không phải đang mơ đâu”.

Diệp Vĩnh Khang nhìn ra được suy nghĩ của Hạ Huyền Trúc, mỉm cười ở bên cạnh: “Huyền Trúc, em hài lòng với hôn lễ này chứ?”
“Hài lòng ạ…”
Hạ Huyền Trúc kích động gật đầu lia lịa, đây không phải là vấn đề hài lòng hay không hài lòng nữa, một hôn lễ vừa lộng lẫy vừa chấn động như vậy, đây là việc mà nằm mơ cô cũng không dám nghĩ đến.

“Chỉ là… chỉ là anh…”.