*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hơn nữa, lời nói của Hạ Chí Tài, tâng bốc chỉ là ý phụ, trọng điểm là ở câu ‘cuối cùng cũng đến lúc cháu đóng góp cho nhà họ Hạ rồi’.

Những người khác trong nhà họ Hạ cũng vô cùng nhiệt tình, tâng bốc câu nào câu nấy cũng sởn da gà, chỉ thiếu nước quỳ xuống vẫy đuôi nữa thôi.

Thậm chí có người nóng lòng muốn lên tiếng, bảo Hạ Huyền Trúc sắm cho bọn họ vài chiếc Rolls Royce, bởi vì lái một chiếc xe xịn ra ngoài đường sẽ làm ăn thuận lợi hơn.

Tóm lại tổng kết bằng hai từ: Ghê tởm!
“Bố, con có thể ăn một cái đùi gà không?”
Diệp Tiểu Trân dù sao cũng là một đứa trẻ, không hiểu được suy nghĩ của người lớn, nhìn thấy một bàn đồ ăn đầy ắp, đói đến mức nuốt nước bọt.

“Ăn ăn ăn, ăn cái con khỉ, cái vẻ mặt như chưa từng thấy đồ ăn ngon bao giờ vậy!”
Lúc này, Hạ Tuyết Cầm đột nhiên lẩm bẩm khó chịu một câu.


Sau sự việc này, địa vị của Hạ Tuyết Cầm trong nhà họ Hạ sụt giảm nghiêm trọng, vì vậy trong lòng cô ta tràn đầy oán hận với gia đình Hạ Huyền Trúc.

Bốp!
Hạ Chí Tài liền tát một cái, giọng đanh thép nói: “Mày nói nhảm cái gì ở đây thế, Tiểu Trân là chắt yêu quý nhất của ông, lập tức cút ngay, mày còn dám để miệng đi chơi xa, cẩn thận ông đuổi mày ra khỏi nhà họ Hạ đấy”.

Nói xong liền nhanh chóng gắp một cái đùi gà bỏ vào trong bát của Tiểu Trân, cười nịnh nọt nói: “Tiểu Trân ngoan, muốn ăn gì cứ nói cho cụ biết nhé, đồ ăn hôm nay đều là chuẩn bị cho cháu đấy”.

Diệp Vĩnh Khang nhìn cảnh tượng trước mặt, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất buồn cười.

Nhớ lại mấy ngày trước Hạ Chí Tài còn một câu đồ con hoang hai câu đồ con hoang mắng nhiếc Tiểu Trân, thế mà chớp mắt cái đã trở thành chắt yêu quý nhất rồi.

Hơn nữa khuôn mặt của Hạ Chí Tài nhìn Tiểu Trân cứ như một con chó pug đang vẫy đuôi nịnh chủ, nực cười vô cùng!

Hạ Tuyết Cầm bị tát một cái vào mặt, sau đó lại bị đuổi khỏi bàn ăn, cảm thấy ấm ức vô cùng nhưng lại không dám lên cơn, chỉ đành tức hậm hực đi ra phòng khách nổi nóng với ấm trà.

“Tức chết mất thôi, tên ăn mày hôi hám đó sao đột nhiên lại trở thành chủ tịch ngân hàng Kim Kỳ được chứ!”
Hạ Tuyết Cầm rất khó chịu, thật ra phần nhiều là đố kỵ, trong lòng nghĩ vì sao mình lại không thể tìm được một người chồng con nhà giàu có quyền thế chứ?
“Có loại chủ tịch dởm như vậy, ngân hàng này cũng chẳng phát triển nổi đâu”.

Hạ Tuyết Cầm tức giận mở trang web chính thức của ngân hàng Kim Kỳ lên, chuẩn bị bình luận xấu vài câu, nhưng đột nhiên thấy một thông báo mới trên trang web chính thức của ngân hàng Kim Kỳ.

Sau khi đọc được nội dung thông báo, Hạ Tuyết Cầm sửng sốt một hồi, sau đó bật cười ha ha: “Mình đã nói mà, tên ăn mày hôi hám đó làm sao có thể là chủ tịch ngân hàng được, thì ra chính là một tên lừa đảo”.

Lúc này ở vườn hoa bên ngoài, Hạ Chí Tài giống như một con chó pug, bưng trà rót nước, coi Diệp Vĩnh Khang như là vua chúa.

Những lời lão nói ra câu nào câu nấy cũng sởn hết cả gai ốc, Diệp Vĩnh Khang sợ những lời này sẽ ảnh hưởng không tốt đến Tiểu Trân nên sốt ruột xua tay nói: “Thôi được rồi, đừng nói mấy cái này nữa, có yêu cầu gì cứ trực tiếp nói thẳng đi”.

.