*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tuy nhiên thay vì giúp cô ta chi khoản tiền này, nhà họ Hạ lại cho rằng người giúp việc này không còn khả năng lao động nên đã trực tiếp đuổi việc cô ta.

Trước những giọt nước mắt cay đắng của cô ta, Hạ Chí Tài hoàn toàn không có chút cảm xúc nào, vẻ mặt mất kiên nhẫn nói: “Cánh tay cô hỏng rồi thì còn giữ lại làm gì, lẽ nào còn muốn nhà họ Hạ nuôi cô sao?”
“Ông chủ, tôi cầu xin ông, ông muốn đuổi tôi đi cũng được, nhưng có thể cho tôi một khoản tiền được không, để tôi chữa trị cánh tay này, tôi vẫn còn trẻ, không muốn làm người tàn tật đâu!”
Người giúp việc khóc lóc van xin, thật ra cô ta mới chỉ hai mươi tuổi, vẫn còn rất trẻ.

“Đào Xuân Yến, cô đang mơ đấy à?”
Hạ Tuyết Cầm sốt ruột nói: “Cô cho rằng nhà tôi là tổ chức từ thiện à, mấy năm nay cô làm việc trong nhà tôi lẽ nào không được lương sao, mau chóng cút đi!”
Đào Xuân Yến cầu xin: “Cô chủ, khi đó là cô bảo tôi đi chọc bọn họ, nếu không tôi đã không…”
“Cầm mồm!”
Hạ Tuyết Cầm lập tức lên cơn: “Mẹ kiếp, cẩn thận cái mồm đấy, không có chứng cứ gì đừng có nói năng xằng bậy, rõ ràng là cô tự mình rước phiền phức vào người, liên quan gì đến tôi, tôi không muốn nói nhiều với cô nữa, người đâu, ném cô ta ra ngoài!”
Mấy gã đàn ông vạm vỡ bước tới, hoàn toàn không quan tâm đến tiếng kêu la thảm thiết và van xin của Đào Xuân Yến, lôi cô ta như một con chó chết và ném cô ta ra ngoài đường.


Nhà họ Hạ hoàn toàn không để tâm đến chuyện này, tiếp tục bàn bạc về những chuyện khiến họ lo lắng gần đây.

“Các người không có chút ý tưởng nào sao? Bình thường không phải ai cũng năng nổ lắm à? Sao bây giờ câm như hến thế!”
Hạ Chí Tài cau mày lại.

Lão đang đề cập đến việc đấu thầu tại khu sản nghiệp nhà họ Chu.

Vì một số lý do đặc biệt, thời gian đấu thầu khu công nghiệp bị hoãn lại, nhưng nhà họ Hạ vẫn không kịp đặt cọc để tham gia đấu thầu.

Đám người nhà họ Hạ lần lượt cúi đầu, không ai dám nói lời nào.

Chuyện này khó như lên trời, cộng với việc bị Lý Bân lừa mười triệu, giờ còn thiếu bốn mươi triệu tiền vốn thì đào đâu ra nhiều tiền như vậy được?

Mặc dù ngoài mặt tổng tài sản của nhà họ Hạ trị giá mấy trăm triệu, nhưng đấy đều là định giá tài sản của họ, trong tay họ không có quá nhiều tiền mặt, cũng không thể bán công ty đi để đấu thầu được.

Lúc này, có người đột nhiên nhỏ giọng đề xuất: “Hay là lại đi tìm Hạ Huyền Trúc, bảo cô ta nôn chút tiền ra?”
“Hừ, bỏ cái suy nghĩ ấy đi, nếu như con ả vô ơn Hạ Huyền Trúc chịu đồng ý thì tôi trồng cây chuối cho mấy người xem!”
Hạ Tuyết Cầm lạnh lùng nói.

“Vậy thì mày nghĩ cách đi, bây giờ nói mấy lời chế nhạo này thì có ích gì?”
Hạ Chí Tài tức giận đập bàn.

Kể từ khi biết Lý Bân là một kẻ lừa đảo, thái độ của lão đối với Hạ Tuyết Cầm đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ.

Thậm chí còn cho rằng nếu như không vì Hạ Tuyết Cầm thì đã không bị lừa mất mười triệu đó rồi.

“Ông nội, ông đừng trừng mắt với cháu”.

.