*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trưởng phòng Cao đọc kỹ giấy phép kinh doanh và giấy chuyển nhượng cổ phần, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, ông ấy mới thả lòng cảnh giác một chút và bắt đầu kiểm tra trên máy tính.

“Khoản vay này đã được gửi vài ngày trước rồi mà?”
Trưởng phòng Cao nhìn thấy màn hình trên hệ thống hiển thị số tiền đã được thanh toán cách đây vài ngày.

“Hả? Không phải chứ? Nhưng tài khoản của công ty có nhận được đồng nào đâu?”
Vẻ mặt Hạ Tuyết Cầm bối rối, nhanh chóng lấy điện thoại di động, mở tài khoản của công ty ra xem.

Số dư tài khoản vẫn là 0.

“Tài khoản công ty?”
Trưởng phòng Cao cũng ngẩn người ra: “Khoản vay đó là do cá nhân đứng tên vay, tiền đương nhiên sẽ được chuyển vào tài khoản cá nhân của người đó, liên quan gì đến tài khoản công ty ở đây?”
Hạ Tuyết Cầm sửng sốt, sau khi phản ứng lại thì sắc mặt lập tức thay đổi: “Cái gì! Danh nghĩa cá nhân! Chuyện này không thể được, khi đó rõ ràng là làm thủ tục theo giấy phép kinh doanh của công ty, nhất định là ông nhầm rồi, kiểm tra lại xem nào!”
“Không thể sai được, trên màn hình hệ thống hiển thị rõ ràng mà”.


Trưởng phòng Cao xoay màn hình máy tính, đối diện với Hạ Tuyết Cầm.

Hạ Tuyết Cầm mở to mắt ra nhìn, thấy rằng một trăm triệu thật sự đã được chuyển vào tài khoản của Hạ Huyền Trúc vài ngày trước.

Bùm!
Hạ Tuyết Cầm lập tức cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung.

“Chuyện này không thể nào, các ông nhất định là nhầm rồi, con ả đê tiện Hạ Huyền Trúc đó dựa vào đâu mà có tư cách vay nhiều tiền như vậy, tôi cần một lời giải thích của ông, nếu không tôi sẽ…”
Hạ Tuyết Cầm lúc này hoàn toàn như phát điên, giống như một kẻ tâm thần vậy.

“Bảo vệ!”
Trưởng phòng Cao nhanh chóng gọi nhân viên bảo vệ vào: “Lập tức đưa người phụ nữ điên này đến bệnh viện tâm thần, tìm bác sĩ tốt nhất, tiền tôi bỏ!”
Cuối cùng, nhà họ Hạ thật sự phải đón Hạ Tuyết Cầm từ trong bệnh viện tâm thần ra.


Không phải trưởng phòng Cao cố tình làm khó, mà ông ấy thật sự tin rằng Hạ Tuyết Cầm là một kẻ điên, hơn nữa bệnh tình còn vô cùng nghiêm trọng.

“Tuyết Cầm, có chuyện gì vậy, khoản vay đó sao rồi, khi nào thì về tài khoản?”
Mối quan tâm đầu tiên của Hạ Chí Tài vẫn là khoản vay.

Hạ Tuyết Cầm đầu óc rối bù, trông như một con mụ điên thật sự, mếu máo khóc nói: “Ông nội, chúng ta lại bị con ả đê tiện đó lừa rồi!”
Ngay sau đó, Hạ Tuyết Cầm kể lại mọi chuyện vừa xảy ra một lượt.

Hạ Chí Tài sau khi nghe xong, chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, suýt chút nữa thì phun ra một ngụm máu ngay tại chỗ.

“Đây không phải là sự thật, Tuyết Cầm, cháu nhất định là đang nói đùa với ông phải không!”
Toàn thân Hạ Chí Tài run lên, lão không thể tin được sự thật này, trong lòng vẫn còn ôm tia hi vọng cuối cùng.

Sau khi nhận được sự xác nhận cuối cùng của Hạ Tuyết Cầm, Hạ Chí Tài chỉ cảm thấy tim mình co rút, gần như không thể thở được.

.