Chương 937

Chỉ là tiền thưởng lần này hơi ít một chút, chỉ có năm trăm tệ.

“Này, sao lần này được có năm trăm tệ thế, lần trước được hai nghìn mà”.

Diệp Vĩnh Khang mở phong bì ra than thở.

“Thế là được rồi!”

Lý Thanh Từ hậm hực trừng mắt nhìn thằng cha này một cái: “Lần này anh suýt chút nữa thì đào hố chôn cả tôi và đội trưởng Đỗ rồi đấy, còn mở mồm ra chê ít à, đợi tôi một chút, tôi đi thay đồ!”

Diệp Vĩnh Khang rất giữ chữ tín, đưa Lý Thanh Từ đến sơn trang Ba Thục ăn một bữa lẩu thật đã.

Đỗ Duy Minh bởi vì vẫn còn nhiệm vụ phải làm nên không đi được, chỉ bảo Diệp Vĩnh Khang lần sau mời bù.

“Uống chút không?”

Diệp Vĩnh Khang vừa xoa bụng vừa nói với Lý Thanh Từ: “Nước lẩu không sánh được với bia lạnh, chẳng có ý nghĩa gì cả”.

Lý Thanh Từ thay một chiếc váy hoa, làm tăng thêm vẻ nữ tính, cô ấy nói: “Được, tan làm rồi uống một chút cũng không vi phạm kỷ luật”.

Cả hai vừa xì xụp ăn lẩu vừa nói chuyện vui vẻ, thi thoảng lại vang lên một tràng cười sảng khoái.

Diệp Vĩnh Khang cảm thấy có chút ngạc nhiên, thường ngày Lý Thanh Từ lúc nào cũng bày ra vẻ mặc liêm chính cứng ngắc, nhưng khi cùng cô ấy ăn lẩu uống bia, cô ấy không khác gì một cô gái bình thường cả.

Cô ấy cũng thích quần áo đẹp, cũng thích mua sắm, cũng thích các loại mỹ phẩm hàng hiệu.

Nói tóm lại, ngoài giờ làm việc, cô ấy cũng chỉ là một cô gái bình thường đang trải qua những ngày tháng tươi đẹp nhất của cuộc đời.

“Hôm nay tâm trạng anh có vẻ tốt đấy nhỉ, trúng số à?”

Lý Thanh Từ nói đùa một câu.

Cô ấy làm trong Cục tuấn tra, rất giỏi quan sát cử chỉ và nét mặt, vì vậy cô ấy có thể nhìn thấy được từ ánh mắt của Diệp Vĩnh Khang, anh chàng này hôm nay thật sự rất vui.

“Ha ha, đừng nói là trúng số, cho dù tôi có trở thành tổng thống của hành tinh này cũng không thể vui bằng chuyện hôm nay của tôi được”.

“Ồ, chuyện vui gì thế, chia sẻ chút coi”.

Lý Thanh Từ tò mò hỏi.

“No, no, no!”

Diệp Vĩnh Khang khẽ lắc một ngón tay, nghịch ngợm nói: “Chuyện vui này tôi không nỡ chia sẻ đâu, nếu như cô cứ cố hỏi cho bằng được, tôi chỉ có thể nói rằng hôm nay được đi ăn với cô gái xinh đẹp nhất của đội tuần tra là một chuyện khiến người khác thấy cực kỳ vui”.

“Đù má, thà không nói còn hơn!”

Lý Thanh Từ hậm hực liếc xéo anh một cái, nhưng trong lòng lại càng thêm tò mò về người đàn ông này.

Thường ngày nhìn cà lơ phất phơ, dáng vẻ không quan tâm sự đời.

Nhưng vào thời điểm quan trọng, anh lại có thể bộc lộ những kỹ năng đáng kinh ngạc.

Lúc này anh lại cười tươi rói như một đứa trẻ vừa được mua đồ chơi mới, ánh mắt trong veo mừng rỡ.

Đây rốt cuộc là người đàn ông như nào vậy?

Chuyện vui mà hôm nay anh gặp được rốt cuộc là chuyện gì.

Tuy nhiên Diệp Vĩnh Khang nhất định sẽ không nói cho cô biết chuyện này.