Chương 941

“Ha ha, rõ ràng là do cô tự mình nghĩ linh tinh chứ, thôi được rồi, cô về đi, khi nào đến nhà nhớ gửi tin nhắn cho tôi nhé!”

Diệp Vĩnh Khang vẫy tay bắt một chiếc taxi, ở trước mặt Lý Thanh Từ không thể uống đồ có cồn rồi lái xe được.

“Ừm, anh cũng vậy, về đến nhà thì nói một tiếng”.

Lý Thanh Từ gật đầu, nhìn chiếc xe taxi đã đi xa, tỏ ra có chút do dự.

Vừa xoay người đi được mấy bước, đột nhiên phản ứng lại gì đó, vội vàng quay đầu giậm chân nói: “Thằng cha này, ai trải nghiệm cơ thể của anh cơ chứ!”

Bởi vì vừa phá được một vụ án lớn, cộng thêm việc trước đó Lý Thanh Từ đã liên tục một tháng trời làm việc không nghỉ ngơi, vì vậy Đỗ Duy Minh đặc biệt gửi tin nhắn đến, bảo Lý Thanh Từ ngày mai nghỉ ngơi cho thật tốt.

Trước đây nếu gặp tình huống này, Lý Thanh Từ hầu như chỉ làm bạn với cái giường, có thể ngủ một giấc từ tối hôm trước đến chiều hôm sau.

Tuy nhiên đêm hôm đó Lý Thanh Từ đột nhiên bị mất ngủ.

Cô ấy trằn trọc trên giường mãi mà không ngủ được, trong đầu cứ luôn nghĩ về Diệp Vĩnh Khang, rốt cuộc anh là người như thế nào?

Sau khi Diệp Vĩnh Khang về đến nhà, anh gửi cho cô ấy một tin nhắn, nội dung rất đơn giản: Đã về đến nhà an toàn, ngủ ngon nhé, đằng sau còn có một biểu tượng cười trộm.

Chỉ một tin nhắn đơn giản như vậy nhưng Lý Thanh Từ lại đọc đi đọc lại hết lần này đến lần khác.

“Thằng cha này, gửi tin nhắn chúc ngủ ngon còn thêm icon cười trộm phía sau, đúng là một người thú vị mà”.

Lý Thanh Từ tự cười một mình.

Đang định nhắn lại một tin thì đột nhiên nhận ra đã muộn như vậy rồi, nhỡ bị vợ của anh hiểu nhầm thì không hay chút nào.

Đúng rồi, anh có vợ rồi… Tâm trạng của Lý Thanh Từ lập tức trở nên u sầu.

“Ôi, mình đang nghĩ cái gì thế này!”

Ngay sau đó Lý Thanh Từ lại bắt đầu tự trách mình, lắc đầu nguầy nguậy, cố gắng ném hết mớ hỗn độn này ra khỏi đầu.

Sau đó cả buổi tối, cảm xúc của cô ấy lên xuống thất thường như thế, có lúc vui mừng, có lúc lại trầm mặc.

Mãi cho đến ngày hôm sau tỉnh dậy, khi đi tắm rửa, hai mắt cô ấy đỏ hoe, nhìn bản thân trong gương, cô ấy lại tự lẩm bẩm một mình: “Thằng cha này tối qua gửi icon cười trộm rốt cuộc là có ý gì?”

Từ tối qua đến giờ, trong đầu đã điều động không ít tâm tư độc nhất của vô số cô gái nhỏ.

Còn Diệp Vĩnh Khang thì không suy nghĩ gì, ôm vợ ngủ một mạch, buổi sáng khi Hạ Huyền Trúc ra ngoài, anh chàng này còn mặt dày ‘đòi’ thêm một lần khiến cho Hạ Huyền Trúc bị muộn giờ họp.

“Bố ơi, sao bạn học của con lại gọi bà ngoại của họ là bà nội vậy?”

Khi ăn sáng, Diệp Tiểu Trân đột nhiên hỏi.

Trương Hoa Phương bỏ một quả trứng đã bóc vỏ vào trong chiếc bát nhỏ của Tiểu Trân, dở khóc dở cười: “Cháu gái ngốc à, bà nội là bà nội, bà ngoại là bà ngoại, không giống nhau đâu”.

“Ồ ồ, vậy bà nội của Tiểu Trân đâu rồi ạ?”