Chương 976

Vì vậy, khi Quách Thụy Hoa nghe tin Hoàng Thử Lang mắc bệnh trầm cảm, ông ta lập tức mua hoa quả và đích thân đến thăm nhà.

Theo quan điểm của Quách Thụy Hoa, Hoàng Thử Lang có đầu óc linh hoạt, còn rất nghĩa khí, là một người bạn lâu dài.

Điều duy nhất khiến Quách Thụy Hoa đau đầu là cả hai thường gặp khó khăn trong giao tiếp, Hoàng Thử Lang đôi khi sẽ luôn tung ra một vài từ không thể giải thích được.

Cũng giống như câu này, cỏ đồng xanh mát rượi, ai biết cơm trong mâm là cái quái gì?

Hoàng Thử Lang khẽ gật đầu rồi chậm rãi giải thích: “Vế sau là trong một bài thơ của Lý Bạch”.

“Ông ấy muốn mượn hình ảnh cái mâm để nói lên nỗi lòng của mình”.

“Anh nghĩ lại xem, mâm hình gì, hình tròn, tròn như vầng trăng trên trời”.

“Vầng trăng sáng cũng tượng trưng cho niềm mong nhớ và tâm tình, vì vậy ông ấy đã rất khéo léo kết hợp cả hai, để tạo ra bài thơ cổ hay được lưu truyền từ xưa đến nay”.

“Ai mà ngờ cơm trong mâm lại có ý nói rằng trăng cũng không hiểu lòng ta”.

“Hai”

, tôi hận không sinh cùng thời với ông ấy, nếu không nhất định ngày nào tôi với ông ấy cũng uống rượu ngâm thơ”.

“Nhưng chắc tôi sẽ bị đánh bại mất thôi, bởi nhìn vào những bài thơ mà ông ấy để lại, trình độ làm thơ của ông ấy còn hơn tôi nhiều”.

Quách Thụy Hoa sững sờ, cảm thấy đầu óc quay cuồng, trong đầu nảy ra vô số dấu hỏi nhỏ.

Ai biết cơm trong mâm, bài thơ này là do Lí Bạch viết á?

Đây không phải là bài thơ khuyên người ta trân quý lương thực sao?

Làm thế nào mà nó lại trở thành một phép ẩn dụ cho trăng gửi tình được vậy?

Hoàng Thử Lang còn cho rằng thơ Lí Bạch trên cơ hắn, câu này nghe rõ là khó chịu đấy nhưng lại không biết khó chịu chỗ nào Bởi vì trình độ thơ của Lí Bạch đương nhiên hơn hẳn hắn, nhưng khi diễn đạt qua lời hắn thì cứ cảm giác có gì đó không ổn.

“Lão Hoàng, anh không có học thức như chú, không hiểu được mấy cái rối rắm này”.

Quách Thụy Hoa kịch liệt lắc đầu, cố gắng kéo suy nghĩ của mình trở về hiện thực: “Nhưng mà anh nghĩ là trên đời này không có khó khăn gì mà không vượt qua được”.

“Có khó khăn gì có thể nói cho anh biết, ba cái đầu của thợ đánh giày còn tốt hơn một cái đầu Gia Cát Lượng”.

“Mọi người cùng bàn bạc, không tin còn có chuyện không thể giải quyết được”.

Đối mặt với sự khuyên bảo của Quách Thụy Hoa, Hoàng Thử Lang cười khổ, khẽ lắc đầu: “Người hiểu ta hỏi ta lo điều gì, người không hiểu ta thì hỏi ta muốn gì”.

Quách Thụy Hoa lại ngẩn ra.

Tại sao hai câu này nghe quen thế nhỉ?

“Lão Hoàng, chú nói không đúng rồi”.

Quách Thụy Hoa gãi đầu nói: “Phải là người hiểu ta thì nói lòng ta ưu sầu, người không hiểu ta thì nói ta đang tìm kiếm vật gì”.

Hoàng Thử Lang dùng ngón tay nhẹ nhàng gãi đùi, ghét bỏ nhìn Quách Thụy Hoa: “Sao anh cứ câu nệ hình thức thế nhỉ?”