Chương 983

Trong biệt thự vẫn còn dấu vết đánh nhau, trên mặt đất có vài xác chết, nhưng không thấy bóng dáng Hoàng Thử Lang và hung thủ đâu.

“Cậu Diệp, cậu Tần!”

Quách Thụy Hoa hai mắt đỏ hoe đi về phía trước: “Hai người cuối cùng cũng đã tới rồi, lần này nhất định phải cứu lão Hoàng, nãy cậu ấy vì bảo vệ tôi mà bảo tôi đi trước, chính cậu ấy lại…”

Quách Thụy Hoa nghẹn ngào kể lại chuyện vừa xảy ra.

“Nam không ra nam nữa không ra nữ, giết người như khiêu vũ?”

Diệp Vĩnh Khang hơi nhíu mày sau khi nghe xong, cảm thấy chuyện này rất quỷ dị.

Tuy nhiên, sau khi Tần Hạc nghe xong, sắc mặt anh ta đột nhiên trầm xuống: “Người mà ông đang nói tới, nam không ra nam nữ không ra nữ, tóc dài và mảnh mai hơn cả nữ, tô son, nói năng nhẹ nhàng, cằm còn để râu, thích mặc quần bó?”

“Đúng, chính là như vậy, cậu Tần cậu biết người đó sao?”

Quách Thụy Hoa nghi ngờ hỏi.

“Đệch, to chuyện rồi!”

Tần Hạc đập mạnh tay vào bức tường bên cạnh, cả khuôn mặt u ám đáng sợ, lông mày cau lại, trông đặc biệt lo lắng.

“Có chuyện gì vậy?”

Diệp Vĩnh Khang vội vàng hỏi.

Tần Hạc hít sâu mấy hơi mới bình tĩnh lại một chút, giọng điệu vô cùng trịnh trọng: “Tuy rằng chưa gặp qua người đàn ông này, nhưng tôi đã nhiều lần nghe danh”.

“Tên là Liễu Tiểu Mai, nhưng hắn là một người đàn ông. Không biết học được ở đâu một môn võ cực kì kì quái”.

“Bước đi uyển chuyển giống như khiêu vũ, lúc đánh người nhìn cũng rất nhẹ nhàng”.

“Nhưng lại ẩn chứa năng lượng tàn khốc, giết người vô hình!”

“Đáng sợ nhất không phải chuyện này, mà là hắn là tình nhân của Sư Tử Hà Đông, đồng thời là tình nhân Sư Tử Hà Đông yêu nhất!”

“Cái gì, Sư Tử Hà Đông!”

Nghe thấy bốn chữ Sư Tử Hà Đông, Quách Thụy Hoa sợ tới mức lạc cả giọng, đủ để thấy danh tiếng người này trên giang hồ ghê gớm thế nào.

“Sư Tử Hà Đông?”

Diệp Vĩnh Khang sờ nhẹ cằm, cảm thấy cái tên này rất quen.

Nghĩ kỹ lại thì, chuyện Phương Nhất Minh nói vài ngày trước không phải là Sư Tử Hà Đông sao!

Diệp Vĩnh Khang còn định vài ngày nữa sẽ xử lý tên này, không ngờ ông ta lại tự dẫn xác đến.

“Anh Diệp”.

Lúc này, Tần Hạc đột nhiên nghiêm mặt nhìn Diệp Vĩnh Khang nói: “Anh Diệp tôi biết anh rất giỏi”.

“Nhưng về chuyện này, anh không cần nhúng tay vào đâu, để chúng tôi xử lý là được rồi”.

Diệp Vĩnh Khang sững sờ, sau khi phản ứng lại, anh đột nhiên cười nói: “Sao, sợ tôi đánh không lại Sư Tử Hà Đông sao?”

Tần Hạc khẽ thở dài: “Anh Diệp, không phải tôi đây chê anh yếu, mà tên Sư Tử Hà Đông này, mẹ nó, rất khác với những người anh gặp trước đây”.