Chương 987

Diệp Vĩnh Khang trầm ngâm một lát, sau đó nhẹ gật đầu nói: “Cũng được, chắc tên ái kia giờ này đã ra ngoài rồi”.

Sau khi được sự đồng ý của Diệp Vĩnh Khang, Tần Hạc nhanh chóng gọi điện và sai người đến nhà của Quách Thụy Hoa.

Một lúc sau, Tần Hạc nhận được tin nhắn từ điện thoại di động, vừa nhìn thấy tin nhắn liền bật dậy khỏi ghế, kinh ngạc nói: “Bọn họ thật sự đang ở nhà của lão Quách!”

“Cái gì, là thật à?”

Quách Thụy Hoa lại càng kích động nuốt nước miếng, hỏi: “Vậy bọn họ…”

Tần Hạc khẽ thở nhẹ một hơi, xua tay: “Đừng lo, con chó đồng bóng kia không làm hại vợ con ông đâu, họ chỉ bị doạ một phen thôi”.

“Chỉ là lão Hoàng … haizz, nói sau vậy, tôi bảo đàn em đưa hắn đến viện đã”.

“Cậu Diệp, sao cậu biết đám lão Hoàng ở nhà của tôi?”

Quách Thụy Hoa nghi ngờ hỏi.

Diệp Vĩnh Khang ở cùng bọn họ từ đầu đến cuối, cũng không thấy anh gọi điện thoại cho ai, làm sao có thể đoán được người đang ở nhà ông ta?

“Điều này rất đơn giản”.

Diệp Vĩnh Khang cười nhạt một tiếng: “Nếu là tôi, tôi cũng sẽ làm vậy, nơi ít có khả năng nhất cũng là nơi có nhiều khả năng nhất”.

“Đầu tiên dẫn Hoàng Thử Lang đi, đến thẳng nhà ông trói vợ con ông lại, sau đó gọi điện thoại cho ông, rồi lại đến chỗ vợ con tôi, liền một mạch không có sai sót”.

Sau khi hai người nghe xong, đột nhiên trong ánh mắt nhìn Diệp Vĩnh Khang của họ lại càng thêm hâm mộ.

“Anh Diệp, vậy thì làm sao anh có thể chắc chắn rằng mười phút sau, cái tên ái nam ái nữ đó sẽ xuất hiện trước mặt chúng ta?”

Tần Hạc nghi ngờ hỏi.

Diệp Vĩnh Khang cười khinh khỉnh: “Bởi vì sẽ có người đưa hắn tới”.

“Hả, có người đưa hắn tới ư?”

Quách Thụy Hoa và Tần Hạc nhìn nhau, trong mắt tràn đầy nghi vấn.

“Anh Tần!”

Lúc này, một tên đàn em đột nhiên chạy tới: “Lúc nãy bên ngoài có người, mang theo một cái bao tải tới, nói đưa đồ cho anh Diệp rồi rời đi”.

“Hả, tại sao không ngăn hắn lại, trong bao là cái gì, người đó trông như nào?”

Tần Hạc đột nhiên trở nên cảnh giác, chỉ cần là chuyện có liên quan đến Diệp Vĩnh Khang, anh ta sẽ trở nên đặc biệt mẫn cảm.

“Em không biết, đối phương chỉ đặt đồ xuống rồi rời đi thôi”.

Tên đàn em đáp.

“Sao không cản lại!”

Tần Hạc tức giận hét lên.

Tên đàn em rùng mình: “Không cản… lại …lại được …”

“Đệch, chúng mày đông như vậy cơ mà…”