Chương 993

Thời điểm Sư Tử Hà Đông nhận được đoạn video là vào buổi chiều ngày thứ hai sau khi sự việc xảy ra.

Khi ông ta đang ôm Lưu Tử Phong trong vòng tay, một đoạn video đột nhiên hiện lên trên điện thoại của ông ta.

Ngay khi ông ta đang thắc mắc đó là thứ gì, Lưu Tử Phong đã khéo léo nhấp vào video.

Khi Sư Tử Hà Đông nhìn thấy hình ảnh trên video, ông ta đã sững sờ ngay lập tức, như thể bị trúng bùa chú vậy.

Lưu Tử Phong cũng há to miệng kinh ngạc.

“Sư Gia, tên này là Diệp Vĩnh Khang, lần này anh nhất định phải báo thù cho Tiểu Mai!”

Lưu Tử Phong ngoài mặt thì tỏ ra đau lòng nhưng trong thâm tâm thì lại mở cờ trong bụng.

Đầu tiên, một khi Tiểu Mai, người được yêu quý nhất của Sư Tử Hà Đông, bị loại, anh ta sẽ trở thành số một trong mắt Sư Tử Hà Đông, trong trang viên này, dưới một người trên vạn người.

Thứ hai, nếu Diệp Vĩnh Khang đã ra tay như vậy, lần này hắn nhất định sẽ chết, mà chết lại vô cùng thế thảm.

Mặc dù Lưu Tử Phong hiếm khi tiếp xúc với các cao thủ xung quanh Sư Tử Hà Đông, nhưng anh ta biết rất rõ rằng cao thủ của Sư Tử Hà Đông nhiều như mây vậy.

Mà Tiểu Mai chỉ là một tên xếp hạng chót trong số những cao thủ ở đây!

Diệp Vĩnh Khang, lần này mày xong rồi!

Một nụ cười ma quái thoáng qua khóe miệng Lưu Tử Phong.

Tuy nhiên, ngay khi anh ta đang tính toán, thì đột nhiên cảm thấy vai mình bị ai đó nắm lấy, dùng lực nâng lên cao rồi ném mạnh về phía trước.

“Sư Gia, anh…”

Lưu Tử Phong cảm thấy xương cốt như sắp vỡ thành trăm mảnh, không hiểu tại sao Sư Tử Hà Đông lại đột nhiên nổi điên lên với mình.

Nhưng câu nói tiếp theo của Sư Tử Hà Đông đã khiến Lưu Tử Phong sợ vãi đái ra quần!

“Người đâu, bắc vạc lên, nấu con chó này lên cho tao!”

Sư Tử Hà Đông chỉ vào Lưu Tử Phong rồi hét lớn!

“Sư Gia, em không hề làm gì hết!”

Lưu Tử Phong tái mặt vì sợ hãi.

Bởi vì anh ta biết chuyện Sư Tử Hà Đông dùng vạc nấu người không chỉ diễn ra một lần hai lần, đó là chuyện người thật việc thật, bản thân Lưu Tử Phong cũng đã chứng kiến hai lần.

Anh ta sẽ không bao giờ quên được tiếng hét đau lòng và tuyệt vọng phát ra từ chiếc vạc khi đó.

“Nếu không phải do mày, Tiểu Mai sẽ đi Giang Bắc chắc? Nếu không phải đi Giang Bắc, em ấy sẽ không chết!”

Khi Sư Tử Hà Đông tức giận, mái tóc vốn đã xù lại càng xù hơn, khuôn mặt đỏ phừng phừng, ánh mắt lộ ra vẻ dữ tợn, nếu chỉ nhìn phần đầu thì quả thực không khác một con sư tử đực là mấy.

“Nhưng… Nhưng đều là do Diệp Vĩnh Khang làm …”

Lưu Tử Phong ra sức giải thích.

“Còn không phải là do mày à?”

Sư Tử Hà Đông tức giận hét lên: “Lưu Tử Phong, mày phải đền mạng cho Tiểu Mai, người đâu, ném thằng này vào vạc”.

“Sư Gia, không, em sai rồi, Sư Gia, hãy cho em một cơ hội …”