Sau khi xử lí hầu hết chuyện nhà cũ, Nhĩ Nhĩ về Lâm Thành, trong phút chốc cô vẫn chưa biết mình nên làm gì, đó là cảm giác mờ mịt về tương lai sau này.

Khương Tố Lạp vẫn hào sảng như vậy, tối nay cô đưa Nhĩ Nhĩ đi ăn khuya, khuyên bảo đứa ngốc này, nhân tiện cũng tự thưởng cho mình. Làm việc hết một ngày trời, chẳng có loại phiền não nào mà một chầu đồ nướng không thể giải quyết được.

“Cậu cứ nghỉ ngơi trước đi, cứ từ từ tìm không được à?” Khương Tố Lạp cắn một xiên. “Nhiều lựa chọn mà, cậu cứ thử từng cái một, dù sao thì có thiếu gì tiền hay thời gian đâu!”

“Cậu ăn chậm thôi!” Nhĩ Nhĩ ghét bỏ ném khăn tay qua, “Con gái ai đời tục tằn như cậu bao giờ.”

“Mình chết đói rồi, quan tâm nhiều làm gì!” Lúc Khương Tố Lạp làm việc, cô ấy sẽ thêm câu “Đừng quan tâm mấy chuyện cỏn con thế.” “Nhĩ Nhĩ, mình hâm mộ cậu chết đi được, không phải làm việc, có xe, có nhà, có tiền tiết kiệm, bây giờ ly hôn rồi, muốn đàn ông như nào chả được, ngay cả khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu ấy, chẹp chẹp chẹp, hạ gục tiểu thịt tươi chỉ là chuyện thường thôi!”

Giọng nói của Khương Tố Lạp khá to, Nhĩ Nhĩ hận không thể chui đầu vào lòng đất. Cô tiện tay cầm một xiên rau hẹ lên, nhét thẳng vào miệng cô ấy: “Ngậm cái mồm rộng của cậu vào đi!”

“Ơ hay? Ê…” Khương Tố Lạp vội nuốt ngon lành rau hẹ, “Cái bạn cùng ký túc hồi đại học của cậu ý, có phải tìm được một anh giai tiểu thịt tươi nước ngoài rồi à?”

“Ừ…” Nhĩ Nhĩ bất đắc dĩ đáp. Sau khi Đường Tử San đi Anh thì không về nữa, các cô cũng chỉ thỉnh thoảng nhắn tin nói chuyện tâm sự chuyện gần đây trên Wechat, Đường Tử San bận học bận yêu, càng không nói đến hai người kia. Thời gian thật sự có thể khiến mọi thứ trở nên trầm lặng hơn, nghĩ lại thời đại học, mọi người vui vẻ huyên náo, bây giờ công việc, không ở cùng một nơi, nên cũng đã dần tan đàn.

Khương Tố Lạp thấy Nhĩ Nhĩ lại dường như đang rầu rĩ quá khứ, đùa rằng: “Được rồi được rồi, mình nói với cậu này, chỉ có mình vẫn mãi luôn bên cậu thôi, nếu cậu không gả cho mình thì coi như bỏ đi.”

Nhĩ Nhĩ đảo mắt: “Yên tâm, đấy là cái giá khác rồi.”

“Lo liệu tốt nhó!” Khương Tố Lạp tùy ý khua tay tay, “Nhìn này, đây là sính lễ cho em iu đấy, chắc đủ ăn nhỉ.”

“…” Mồm mép tép nhảy thì cô chưa thắng nổi Khương Tố Lạp bao giờ.

“Mình vẫn muốn đi tiếp.”

“Cậu vừa đi Na Uy về chưa được mấy ngày mà?” Khương Tố Lạp cho rằng cứ với cái tốc độ này cô ấy còn chạy nhảy nhiều hơn cả mình.

“Một nơi đủ thế nào được, mình còn muốn đi nhiều hơn nữa kìa.”

“Được, lại một mối hận khác, mong cậu có thể rước mình theo.”

“Được thôi, đi thì đi thôi.” Nhĩ Nhĩ chỉ mong tìm được người bầu bạn.

“Haha, đi thong thả nhá, không tiễn!” Nếu thật phải bỏ công việc thì cô cũng không làm.

“Giả tạo thế!” Nhĩ Nhĩ khịa.

“Nào, rượu không giả, cạn!”

Nhĩ Nhĩ đành phải liều mạng bồi quân tử.

Tiễn Khương Tố Lạp xong, Nhĩ Nhĩ về nhà, vệ sinh cá nhân rồi nằm trên giường, ý nghĩ đi tiếp trong đầu cô ngày càng rõ rệt, cô cầm điện thoại lên tìm, nhìn đâu cũng muốn đi, bông nhiên nhớ đến Khang Thành hồi ở Na Uy kia, cũng rất muốn tham khảo ý kiến của anh ta.

“Tôi lại muốn đi du lịch nữa, anh có đề cử chỗ nào không?” Sợ xa lạ, nghĩ rồi Nhĩ Nhĩ thêm icon đáng yêu vào.

“?” Thời gian Khang Thành trả lời tính bằng giây.

“Nhanh vậy! Đang làm gì thế?” Nhĩ Nhĩ nghĩ anh ta chắc đã về ăn khuya rồi.

“Ăn tối.”

Nhĩ Nhĩ nhìn thời gian chênh lệch, đúng là buổi tối thật. “Xin lỗi, đã làm phiền anh rồi.”

“Không sao.” Khang Thành còn thêm cái icon mỉm cười phía sau.

Nhĩ Nhĩ nghĩ chắc chắn anh ta chẳng hay dùng Wechat, không biết ý nghĩa sâu xa của icon mỉm cười là như nào, một ý nghĩ nảy ra, Nhĩ Nhĩ gửi meme mặt đáng yêu, cười xấu xa qua, chắc anh ta không biết đâu.

Quả nhiên, anh gửi lại dấu “?”

“Hahaha…” Thành công làm cho Nhĩ Nhĩ cười.

Khang Thành thấy Nhĩ Nhĩ không trả lời lại, hỏi: “Sao thế?”

“Không có gì.” Nhĩ Nhĩ quay lại vấn đề ban nãy, “Có nơi nào đẹp đề cử hết đi, để tôi đi chơi chút.”

“Một người à?”

“Ừ hứ.”

“Đến Munich đi.” Cũng thêm icon mỉm cười vào.

“Thành phố thì nhạt nhẽo lắm, còn nơi khác không?”

Bên kia rất lâu chưa trả lời, Nhĩ Nhĩ cảm thấy hình như đã quấy rầy anh ta rồi, đợi một lúc, để điện thoại xuống đắp mặt nạ, dưỡng da xong, vẫn chưa thấy trả lời, Nhĩ Nhĩ đi ngủ.

Thành ra, sáng hôm sau thức dậy, Nhĩ Nhĩ lấy điện thoại mở Wechat, thấy Khang Thành đã gửi một tệp tài liệu. Vừa mở ra lập tức đập vào mắt cô. Từ Socrates Ireland, Andalucia Tây Ban Nha đến Sicily Italy, Dubrovnik Croatia, đều là những nơi rất đặc sắc, ăn, mặc, ở, đi lại các thứ đều được viết rất rõ ràng.

Nhĩ Nhĩ lật xem, chữ được viết rất ngay ngắn, không lộn xộn, giống như một đáp án tiêu chuẩn.

“Thật là…” Nhĩ Nhĩ không biết nên đánh giá như nào, lại lướt lên xem đoạn tin nhắn bên trên, không biết sao lại cảm thấy hơi ngốc manh.

“Cảm ơn.” Nhĩ Nhĩ gửi lại hai chữ.

Bên kia, Khang Thành chưa ngủ, tựa đầu vào giường đọc sách, nhưng hôm nay không thể tập trung nổi. Bình thường anh rất ít khi dùng Wechat, trừ khi liên lạc với vài bạn học trong nước. Sau lại không đọc sách nữa, lướt Wechat, tìm hiểu các chức năng.

Ngay khi anh ghim Wechat của Nhĩ Nhĩ lên đầu, cô nhắn lại hai chữ cảm ơn, Khang Thành mỉm cười, đáp không có gì.

Nhĩ Nhĩ đầu bên kia đang đánh răng, nghe thấy tiếng thông báo, tiện tay cầm lên nhìn, phì một tiếng, bọt kem đánh răng phun hết ra ngoài.

Khang Thành nói không có gì, chỉ là anh dùng gói biểu cảm Diệp Lương Thần.

Nhĩ Nhĩ bó tay chẳng biết nên trả lời như nào, meme này khiến lòng cô vui vẻ cả ngày.

Nhĩ Nhĩ cuối cùng vẫn không dùng đến biện pháp này, Khương Tố Lạp phụ trách điều chỉnh phân loại, sếp thả cho cô ấy nghỉ dài ngày, và tất nhiên Nhĩ Nhĩ lôi cô ấy ra ngoài xả láng, chỉ là người nào đó không chịu được bay đường dài, hai người bàn bạc rồi quyết định đến Nhật Bản.

Khang Thành xem trong vòng bạn bè, cô ấy đến Nhật Bản. Vòng bạn bè của Nhĩ Nhĩ vốn là nơi đồng không mông quạnh ít người quan tâm, chủ yếu dẫn link, đa số bài viết đều liên quan đến Khương Tố Lạp. Lần trước đến Na Uy còn chưa đăng gì, lần này đến Nhật lại đăng hết cả khung chín ảnh, có phong cảnh, có ảnh chụp chung với bạn, và còn cả ảnh cô mặc váy đỏ chụp bên bờ biển.

Tóc đã dài hơn một chút.

Anh bình luận phía dưới: “Không đến Châu u à?” Nghĩ nghĩ rồi lại xóa đi, nhấn like.

Đây là lần đầu tiên Nhĩ Nhĩ đi du lịch nước ngoài với Khương Tố Lạp, người này là người cuồng công việc, cô vô cùng vui vẻ vì hiếm lắm mới có lần này.

Hôm nay hai người ở Kobe, Khương Tố Lạp rất thích Kobe Kitano Ijinkan-Gai, đi dạo một hồi lâu, mệt mỏi dừng chân tại một cửa hàng Starbucks nổi tiếng, hai người ngồi bên ngoài, lặng lẽ nhìn người đi qua lại trên ngã tư đường. Khương Tố Lạp thấm mệt, đang lim dim, quần áo cô ấy hôm nay có mấy cái tua rua rơi trên đất, Nhĩ Nhĩ thấy vậy nổi ý xấu, buộc tua rua vào chân ghế.

Nhĩ Nhĩ vỗ vỗ vai cô ấy, “Đi được chưa?”

“Hả? À!” Khương Tố Lạp mơ mơ màng màng đứng bật dậy, sau đó bị dây kéo về, tư thế ngồi xuống rất thiếu nhã nhặn.

“Triệu Nhĩ Nhĩ!” Khương Tố Lạp lớn tiếng kêu cô, nhìn lấm lét người xung quanh. Cô ấy lập tức lại giảm âm lượng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Triệu, Nhĩ, Nhĩ!”

“Hahahaha…” Nhĩ Nhĩ cười thành tiếng.

Khương Tố Lạp thấy Nhĩ Nhĩ thoải mái cười sặc sụa, bỗng nhiên không nói nữa.

“Sao thế?” Nhĩ Nhĩ sờ mặt mình, không có gì trên chứ?

Khương Tố Lạp đưa tay vân vê tóc của Nhĩ Nhĩ, “Thấy cậu vui vẻ như vậy, mình cũng rất mừng!”

Nhĩ Nhĩ gượng gạo sờ tóc, “Tự nhiên sến súa thế làm gì.”

“Cậu ấy!” Khương Tố Lạp nhấn mũi cô.

“Sh!” Nhĩ Nhĩ cúi đầu tháo nút ra. Cô biết rằng họ đều lo lắng cho cô, ngay cả mẹ đang ở Chiang Mai cũng hay gọi video cho cô. “Mình không yếu đuối như mọi người nghĩ đâu.”

“Biết mà!” Khương Tố Lạp lấy lại được tự do, chạy nhanh lên phía trước, “Đi nào người đàn bà lực điền! Shopping tiếp thôi!”

“Khương Tố Lạp!!” Nhĩ Nhĩ bực mình chạy đuổi theo.

Tình bạn là gì, có một người như vậy, có thể nhìn bạn khóc, nhìn bạn cười, có thể khóc cùng bạn, cười cùng bạn, nhưng sẽ không hỏi rằng tại sao bạn khóc, sao bạn lại cười.

Đến lúc hai người từ Nhật Bản về, mẹ Triệu cũng đã đi Chiang Mai về, hai người làm như họ chết đói ở Nhật Bản, chén sạch bữa tiệc tình yêu của mẹ Triệu, ba người phụ nữ chia sẻ những chuyện đã trải qua của mình, mẹ Triệu nói lần sau sẽ đi, bị Triệu Nhĩ Nhĩ trêu chơi chán rồi thế mà không biết đổi chỗ chơi.

Mẹ Triệu sống cùng Nhĩ Nhĩ hai tháng ở Lâm Thành, thấy Nhĩ Nhĩ không có chuyện gì liền vội vã trở về tiếp tục đi học. Nhĩ Nhĩ thấy mẹ mình còn hoạt bát hơn mình, đột nhiên cảm thấy mình quá vô dụng. Ngay sau đó, Đường Tử San đã lâu không liên lạc gọi cho cô, mời cô đến Thụy Sĩ.

Đường Tử San muốn kết hôn.

Máy bay đáp xuống Zürich, khoảnh khắc nhìn thấy Đường Tử San, Nhĩ Nhĩ không thể hiểu được, người đã đi cùng cô ấy suốt 4 năm đại học, đối xử với Đường Tử San chẳng thể tốt hơn được nữa, vậy mà Đường Tử San ở Anh, hiện tại là ở Thuỵ sĩ lại muốn cưới người nước ngoài.

“Nhĩ Nhĩ! Nhĩ Nhĩ!” Đường Tử San phấn khích vẫy tay với cô.

Nhĩ Nhĩ chạy tới, ôm thật chặt. Đã nhiều năm không gặp, cảnh còn người mất.

Đường Tử San giới thiệu với cô chồng chưa cưới Leon của cô ấy, một người trung niên vô cùng có khí chất. Cô đã xem qua ảnh chụp, khi trước cô còn tưởng là chàng trai trẻ kia.

Buổi tối ăn cùng nhau, còn có hai người bạn của họ, một nhóm 5 người. Khẩu ngữ của Nhĩ Nhĩ coi như khá được, chỉ là không so được với bọn họ, dần dần cô chỉ im lặng nhìn họ ăn cơm, nói chuyện, thỉnh thoảng nói một hai câu thể hiện mình vẫn còn ngồi đó. Sau đó, cô cầm ly sâm panh ra ngoài sân thượng, nhìn ngắm cảnh ngựa xe như nước trên đường.

“Sao thế?” Đường Tử San theo sau.

“Không có gì.” Nhĩ Nhĩ nhìn nơi xa, “Chỉ cảm thấy thật sự thần kỳ, cậu xem, Thụy Sĩ đấy à, trước kia chỉ có trong sách vở thôi.”

“Please!” (Xin hồn) Đường Tử San mở to mắt nhìn cô, “Bây giờ là thời đại nào rồi…”

Nhĩ Nhĩ cười, “Chúng ta từng ở chung ký túc xá, cùng nhau ăn khuya, cùng nhau trốn tiết, cậu thấy đó, thời gian trôi qua nhanh thật, cậu cũng đã phải kết hôn rồi…”

“Không phải cậu cũng…” Đường Tử San bỗng nhớ đến chuyện gì đó, lại đột nhiên ngừng lại.

Không nói đến chuyện bọn họ có khoảng thời gian không liên lạc, bây giờ cô cũng có điều kiêng dè.

“Không sao.” Nhĩ Nhĩ chạm ly với cô ấy, “Ai mà không có quá khứ chứ?”

Đường Tử San vỗ vỗ bả vai cô, không thể dùng một từ nói hết được, mặc dù cô không rõ ngọn ngành, chỉ biết kết quả. Cô ấy không còn là Đường Tử San của ngày xưa, tò mò truy hỏi sao họ hẹn hò, Tịch Hữu Dương có đối xử tốt với họ không. Cô ấy không hỏi gì cả.

Nhĩ Nhĩ bị mắc kẹt ở khoảng thời gian cô kết hôn ngày trước, tham gia hôn lễ xong, Đường Tử San đi hưởng tuần trăng mật, Nhĩ Nhĩ như đã giải quyết xong một cọc tâm sự. Thời gian hạn visa ở Thụy Sĩ còn khá nhiều, cô dự định ở Thụy Sĩ vui chơi xả láng, lần trước ăn cùng vợ chồng Đường Tử San có Kristin, một chàng trai cao ráo sáng sủa, à không, chị gái nhỏ, chủ động muốn dẫn cô đi thăm thú, cô vui vẻ đồng ý.

Cô thích nhất là Zermatt, khi ở hồ Riffelsee ở Matterhorn, mãi không muốn rời đi, khiến Kristin giúp cô chụp biết bao nhiêu là ảnh, cuối cùng còn thân mật chụp ảnh chung với cô, trong cơn hưng phấn chốc lát, cô đăng ảnh chụp chung lên vòng bạn bè, khiến nhiều người không bao giờ bình luận hoặc những người chỉ nhấn like cũng phải ra mặt.

Khương Tố Lạp: Đẹp trai thế!!! Cầu bao nuôi!!!

Chị mẹ: Mang về mẹ xem.

Đường Tử San: hahaha!

Bạn học giáp: Chồng đẹp trai quá!

Đều bày tỏ tiếng lòng hâm mộ, Nhĩ Nhĩ chỉ trả lời một câu: Chị gái nhỏ rất đẹp giai!

Khang Thành kết thúc một ngày làm thí nghiệm mới thấy ảnh chụp, khi ấy anh đang cởi áo khoác, được một nửa thì thấy ảnh đó, khuôn mặt nháy mắt đã trở nên nghiêm túc, một bàn tay nắm chặt áo khoác không động đậy, khiến giáo viên phải đến hỏi có chuyện gì thế, có phải số liệu có vấn đề không. Khang Thành lắc đầu, nhẹ giọng giải thích, sau khi đổi quần áo xong liền ra ngoài, đi được vài bước thấy bình luận của cô lại dừng lại, nét mặt nhẹ nhõm hẳn, vừa đi vừa gửi tin nhắn Wechat cho Nhĩ Nhĩ.

“Ở Thụy Sĩ à?” Bây giờ anh đã biết icon mỉm cười trong nước có ý nghĩa khác, không dùng nhiều nữa.

Khi ấy Nhĩ Nhĩ đang ăn tối cùng Kristin, vài ngày qua, hai người đã có thể tám nhảm một số chủ đề. Nhĩ Nhĩ cũng dạy cô ấy một ít tiếng Trung. Cô không nhìn điện thoại, tối về phòng mới để ý.

“Ừ, bạn học cưới.”

“Đến Munich đi, rất gần.”

“Không được rồi, lần sau nhé, cảm ơn nha!”

“Ừm. Lần sau.”

Nhĩ Nhĩ thấy hồi âm của Khang Thành, thấy anh có phần lạnh nhạt, cũng không nhắn lại nữa.

Khang Thành rất tức giận với bản thân mình, đây là lần thất bại hiếm hoi trong đời. Về đến nhà, anh liền nằm im trên giường.

Nhĩ Nhĩ đặt điện thoại xuống, lại cầm lên, lướt lướt lên trên, đây hình như là lần thứ hai Khang Thành bảo cô đến Munich, ngẫm lại, khi ở Na Uy là anh chiếu cố cô, có vẻ như mình không lịch sự lắm. Cân nhắc cả buổi, cô hủy vé khứ hồi, tạm thời mua vé khứ hồi từ Munich, lại mua vé xe lửa từ Zürich đến Munich.

Nhấn nhấn vào ảnh đại diện bóng người đen chưa từng được đổi của Khang Thành, “Xem như là tôi có thành ý nhỉ?”

Tạm biệt Kristin ở nhà ga, Nhĩ Nhĩ lại nhắn hẹn gặp lại cho Đường Tử San đang hưởng tuần trăng mật qua Wechat, rồi bắt đầu hành trình đến Munich. Mặc kệ sau này còn gặp lại hay không, gặp bao nhiêu lần, thì khoảng cách không gian và thời gian sẽ dần đẩy hai người ra xa, Nhĩ Nhĩ đã học được cách bình tĩnh.

Nhĩ Nhĩ ở lại Munich một đêm, lịch bay là sớm hôm sau. Đã ở Thụy Sĩ một thời gian dài, cô muốn trở về. Cô dự định khi nào đến sẽ liên lạc với Khang Thành, thứ nhất là chưa thể xác định được là có thuận miệng nhắc đến hay không, thứ hai là dù cho có đến cũng không thể quấy rầy nhiều, dù sao cũng không thân thiết đến vậy.

Đến Munich, cất hành lý xong, cô muốn đến Quảng trường Maria nổi tiếng, chụp ảnh, gửi qua. Đợi nửa ngày không thấy hồi âm, Nhĩ Nhĩ gọi Wechat, mấy cuộc đều không có người bắt máy, thôi, Nhĩ Nhĩ đành tự mình đi dạo nơi này.

Bên kia, Khang Thành tập trung toàn lực vào thí nghiệm, nhận nhiệm vụ mà giáo sư giao thêm, anh rời phòng sau một đêm thức trắng, cầm lấy điện thoại vẫn chưa thấy điện thoại vẫn im lặng, theo thói quen xem Wechat đầu tiên, mới phát hiện Nhĩ Nhĩ gửi ảnh cùng với bốn năm cuộc gọi nhỡ.

Anh vội thay quần áo, sau đó gọi điện thoại cho cô.

Nhĩ Nhĩ nghe máy ngay lập tức.

“Ở đâu?” Anh thậm chí còn chưa hỏi sao cô lại đến.

“Há? Anh…”

“Ở đâu??”

“Sân bay.”

“Chờ tôi.” Nói xong liền ngắt máy.

Nhĩ Nhĩ cầm điện thoại, nói nhỏ: “Không kịp… đâu…”

Khang Thành chạy nhanh xuyên qua dãy hành lang dài, chạy qua khuôn viên trường, đoạn đường đã đi lại lắm lần chưa bao giờ lại dài đến vậy.

Đến khi Khang Thành chạy xe như bay đến, Nhĩ Nhĩ đã ở quầy thủ tục, trước khi vào đã nhắn cho anh: “Tôi vào trước nhé, ban đầu muốn gặp anh, vậy thì lần sau gặp lại.” Kèm theo một icon đáng yêu.

Thời gian vẫn còn khá sớm, người ở sân bay không nhiều lắm, Khang Thành đứng thở hổn hển ở sảnh sân bay, cả gọi thoại và video đều không được, có lẽ đã tắt điện thoại.

Tiếng máy bay ầm ầm bên ngoài, không biết cô đang ngồi chiếc nào.

Nên về nước rồi, Khang Thành nghĩ.