“Chị đừng khóc nữa, nước mắt là thứ không hề có giá trị trên đời này.

Phía trên chị có mẹ già, ở dưới lại có con trẻ, vậy nên chị càng phải trở nên kiên cường hơn mới phải.”Bà Triệu gật gật đầu dường như rất đồng ý với ý kiến này.“Quốc Hồng, cháu gái này nói đúng, cho dù chết tử tế cũng không bằng còn sống, những khó khăn như tra tấn bây giờ chúng ta phải nhịn, nhịn được càng lâu thì càng tốt, nó sẽ kéo dài được bao lâu chứ, đợi khi chết đều sẽ không còn.”Bà lão không nhịn được mà nghĩ về những ngày trước kia, dùng những kinh nghiệm đó mà răn dạy con gái.“Lúc ta và cha con nhập ngũ đánh giặc, có cái khổ nào mà chưa từng trải qua? Có cái tội nào mà chưa từng chịu? Đều là người bò từ quỷ môn quan mà đi lên.


Chúng ta đều là những kẻ phàm phu tục tử, không để ý đến mặt mũi như những kẻ có học đó, cấp trên yêu cầu viết kiểm điểm thì viết kiểm điểm, nếu yêu cầu lao động cải tạo thì liền đi lao động cải tạo, họ bắt chúng ta làm gì chúng ta liền làm việc đó, thái độ mềm dẻo một chút, nghe lời hơn chút sẽ tốt hơn so với cuộc sống chống đối.”Triệu Quốc Hồng với đôi mắt đã mang theo nước mắt gật đầu thật mạnh.Phong Khinh Tuyết có chút bất ngờ, không ngờ bà lão lại có tư tưởng thoáng như vậy, lại còn có thể co được dãn được, nghĩ lại cũng đúng ở cái thời đại này nếu không có tính tình như thế sao có thể sống được, việc mạnh mẽ chống đối với chính quyền cũng không khác mấy là tự sát.“Lúc trước bà cũng đã từng ở trên chiến trường sao?” Vậy đây chính là anh hùng trong cuộc kháng chiến chống Nhật trước kia, Phong Khinh Tuyết thật sự rất kính trọng, nể phục bà.Bà Triệu gật đầu: “Chúng ta từ nhỏ đã ở trong quân đội, cũng là ở trong môi trường đó mà học nửa con chữ, tính ra cũng mười năm từ lúc đánh giặc đến lúc xây dựng đất nước.

Quốc Hồng và người con trai đã mất của ta cũng là sinh ra trên chiến trường mịt mù đó.”“Các bà đều là những quân nhân về hưu, phải được nhận những đãi ngộ thật tốt chứ, như thế nào…”“Chà! Ta không biết con có hiểu hay không, lúc trước là thời kì chiến tranh, còn hiện tại lại là thời kỳ xây dựng đất nước, luôn có những người vô tội bị liên lụy như chú con, nhà ta cũng có người năm ngoái bị điều đi Tây Bắc, hiện giờ cũng không rõ tin tức, chẳng biết sống chết ra sao.”“Sau đó chúng tôi đã về quê, so cho cùng cuộc sống dân dã ở quê hương vẫn tốt hơn cái sự hỗn loạn nơi thủ đô.” Triệu Quốc Hồng nói thêm.Phong Khinh Tuyết là người đọc nhiều lịch sử, nên cũng hiểu được và không hề hỏi gì thêm.Bà Triệu dường như nhớ ra gì đó, lấy từ trong áo ra một tập tiền cùng phiếu mua hàng đưa cho Phong Khinh Tuyết.“Bà làm cái gì vậy ?” Phong Khinh Tuyết liền đẩy trở về.“Cháu gái, cháu là đại ân nhân của chúng ta, lần trước cháu đã cứu bà cùng Thiên Kỳ, nếu không có cháu thì đợi đến khi Quốc Hồng trở về chúng ta chắc đã không còn.

Bà biết lương thực rất khó mua, có tiền cũng chưa chắc đã có gạo.


Từng đây tiền và phiếu mua hàng cháu cứ nhận lấy đi, bằng không trong lòng bà sẽ không yên ổn được.

Quan trọng nhất là bà không muốn Thiên Kỳ học được thói không làm mà lại có ăn.”Phong Khinh Tuyết dừng lại, nhận lấy chỗ tiền đó đếm cũng không đếm, để vào sọt: “Bà nói như vậy thì cháu sẽ nhận lấy, lần sau cháu sẽ đem lương thực tới đây cho mọi người, không cần để ý nhiều tiểu tiết, thời đại khó khăn của chúng ta sẽ cùng vượt quá.”Đối với những người quân nhân từng bảo vệ quốc gia, Phong Khinh Tuyết đều tràn đầy sự nể trọng, mặc dù hiện tại họ đã mất đi chỗ đứng cũng không còn được quan tâm như trước.


Dù biết có khả năng liên lụy bản thân nhưng cô đã hạ quyết tâm sẽ giúp đỡ họ nếu việc đó trong phạm vi cô có thể làm được.Không có quân nhân thì lấy đâu ra quốc gia?Quân nhân tắm máu nơi chiến trường, mới có sự bình yên của người dân.Nhưng mà cô cũng chỉ giúp họ vượt qua cái đói nghèo, không có ý định giúp đỡ họ ăn uống cả đời.Để lại cho họ một chút đồ vật vừa mua sắm và cho Triệu Thiên Vũ chút kẹo cứng trái cây, Phong Khinh Tuyết liền rời khỏi Triệu gia..