Nguyên liệu đều tốt như vậy, tay nghề lại tinh xảo, đương nhiên là đồ vật bên trong rất có giá trị.

Cô đoán không sai, bên trong đều là châu báu trang sức.

Có một số kém hơn của bà Từ cho nhưng đều không phải đồ rẻ tiền.

Có rất ít đồ trang sức bằng vàng, hầu hết đều là đồ trang sức bằng ngọc bích.

Đây là những thứ vô giá trị nhất trên thị trường bây giờ, Phong Khinh Tuyết cười.

Vàng có thể bán cho ngân hàng, còn châu báu ngọc bích thì chẳng ai thèm quan tâm.

Cẩn thận cất vào không gian, Phong Khinh Tuyết cất bước về nhà.

Dạ dày của hai chị em gần như đã hồi phục, vì vậy cô đặc biệt mang về một miếng thịt dê có xương lớn.


Phong Khinh Tuyết lấy nó ra khỏi sọt, Khinh Vân vừa quay đầu lại định nói với cô rằng thích khăn tắm thì đã nhìn thấy được, cô nhóc vui mừng đến mức lập tức nhảy dựng lên.

“Chị, đây là thịt sao? Là thịt sao? Là thị cha mẹ lén đưa cho anh cả anh hai ăn sao?”Tuy rằng cô bé chưa từng ăn, nhưng đã từng nhìn thấy, mùi hương nấu ra rất thơm.

Phong Khinh Tuyết cảm thấy đau xót trong lòng.

Thịt nhà họ Phong từng ăn là cậu cả Vương cho, đáng tiếc chỉ có con trai và cháu trai nhà họ Phong mới được ăn thịt.

Đừng nói Khinh Vân, ngay cả nguyên chủ Khinh Tuyết cũng không được ăn.

Điều khác biệt chính là, điều kiện sống của Phong Khinh Tuyết khi còn bé tốt hơn nạn đói bây giờ nhiều, ngày lễ ngày tết thỉnh thoảng có thể ăn một hai miếng thịt, còn Phong Khinh Vân từ lúc sinh ra đến giờ chưa có cơ hội ăn thịt.

“Đúng vậy, là thịt, là thịt dê.

” Giọng nói của Phong Khinh Tuyết mềm mại, “Chị nấu canh thịt dê cho em uống.

”Canh thịt dê bổ dưỡng dạ dày.

“Thật tốt quá, thật tốt quá, được ăn thịt rồi!” Phong Khinh Vân vui vẻ ra mặt, nhảy dựng lên.

Về việc đồ từ đâu mà ra, cô bé không hỏi một câu nào.

Phong Khinh Tuyết thở dài nhẹ nhõm, cô sợ nhất là em gái mình truy hỏi không ngừng.

Thịt dê rửa sạch chặt thành miếng, cho vào nồi sành, thêm nước vừa đủ đun sôi, hớt bọt, sau đó cho thêm vài lát gừng, gừng cũng do Khinh Tuyết mang về, mùi thơm ngào ngạt tràn khắp căn phòng.


Phong Khinh Vân nhép cái miệng nhỏ, vui vẻ canh giữ nhóm lửa trước bếp, hai con mắt to nhìn chằm chằm vào cái nồi sành đang tỏa sáng rực rỡ.

Thịt dê vẫn chưa chín, bên ngoài trời đang mưa.

Một chút mát lạnh xuyên qua cửa sổ, xông thẳng vào trong nhà.

Phong Khinh Tuyết cười, “Canh thịt dê có thể giữ ấm tốt nhất, Khinh Vân, tí nữa em ăn nhiều thịt dê một chút.

”Kiếp trước, khi cô còn nhỏ, một năm bốn mùa thường xuyên uống canh thịt dê.

Phong Khinh Vân gật đầu thật mạnh, sau khi thịt dê ra khỏi nồi, cô bé nhanh chóng uống một chén canh lớn, ăn vài miếng thịt dê, đây là hương vị rất ngon đối với cô bé nên nhóc con ăn đến phình bụng vẫn còn chưa đã thèm.

Phong Khinh Tuyết hiếm khi ăn thịt vào buổi tối, chỉ húp một chén canh suông, ngâm một miếng bánh bột ngô trong đó.

Đây là bởi vì Phong Khinh Vân thiếu dinh dưỡng, nếu không cô sẽ không hầm thịt dê vào buổi tối.

“Còn thừa ngày mai ăn tiếp, hiện tại trời lạnh, sẽ không hỏng đâu.

”Phong Khinh Tuyết nói như vậy, Phong Khinh Vân đang nhìn chằm chằm vào nồi sành mới lưu luyến không rời mà thu hồi ánh mắt.


Sau khi ăn xong, Phong Khinh Tuyết lôi kéo Phong Khinh Vân đi quanh phòng để tiêu thức ăn xong mới tắm rửa đi ngủ, nếu không cô bé ăn nhiều như vậy buổi tối nhất định sẽ khó ngủ, “Buổi sáng ăn ngon, buổi trưa ăn no, buổi tối ăn ít” là hợp lý nhất.

Trong giấc ngủ mơ, Phong Khinh Vân vẫn không ngừng nhếch mép, kêu to: “Thịt dê ngon quá!”Phong Khinh Tuyết bởi vì chuyện cậu cả Vương nói mà lăn lộn không ngủ được, nghe câu nói mớ của em gái thì cô vừa buồn cười, vừa cảm thấy chua xót trong lòng.

Thời đại vật tư thiếu thốn, mọi người đều khao khát thức ăn đến tột độ.

Chỉnh lại góc chăn cho Phong Khinh Vân, cô cũng nhắm mắt theo.

Mắt nhắm, nhưng không ngủ.

Cô đang suy xét về Lục Giang, suy xét bản thân có muốn gặp anh hay không.

.