Trận bình loạn cường đạo ở Ung Châu đã được ban thưởng xuống.

Tạ Quyết lần này lập đại công, chức quan thăng thành nhất phẩm, quản thêm một quân, trở thành chủ soái của hai quân.

Ngoài ra còn ban thưởng thêm ruộng tốt cùng vàng bạc.

Hơn mười trại tặc ở Ung Châu nhiều năm cướp bóc, đoạt được rất nhiều tài bảo, đều được ghi vào sổ sách, đem trả về bảy phần, còn ba phần sung vào quốc khố.

Không chỉ ba phần, còn có thật nhiều tài bảo nguồn gốc không rõ ràng, cũng đều sung vào quốc khố, quốc khố đầy ắp, đồ ban thưởng cho Tạ Quyết cũng cực kì phong phú.

Lần này đi Ung Châu, tướng sĩ lớn nhỏ đều được thưởng.

A huynh chém chết một trại chủ, được thưởng một ngàn lượng bạc, hai mươi mẫu ruộng tốt, thăng làm phó giáo úy.

Sau khi được thưởng bạc liền bắt đầu đi tìm trạch viện.

Ông Cảnh Vũ biết, liền nói tình hình thực tế cho hắn.

Chỗ ở hiện tại của hắn không phải là thuê, mà do nàng mua nhưng sợ a huynh không ở, mới nói là đi thuê.

Ông Minh Tuyển không nổi giận với muội muội, chỉ có thể đem bạc được ban thưởng đưa hết cho muội muội, xem như bạc mua tiểu viện này.

Ông Cảnh Vũ tất nhiên không lấy hết, vội nói: “ A huynh cưới thê tử không tốn bạc sao? ”

Ông Minh Tuyển nói: “ Ta không vội ”

“ A huynh đã hai mươi bốn tuổi rồi, sao có thể không vội? A nương đã viết mấy phong thư thúc giục muội giúp huynh nhìn một chút. Còn nói chỉ cần là cô nương tốt, trong nhà không phải vũng nước đục, dù là gia đình bình thường cũng đều được ”

Mặc dù lớn hơn muội muội mấy tuổi, nhưng nghe đến chuyện cưới gả từ trong miệng muội muội, có một chút ngại ngùng.

Hắn gãi đầu một cái, nói: “ Vậy thì thuận theo tự nhiên vậy ”

Ông Cảnh Vũ nói gì cũng không chịu nhận hết bạc, chỉ lấy một nửa, nói ở Kim Đô tiêu xài nhiều, lại còn phải thành thân, nàng nếu lấy hết, a nương khẳng định sẽ trách nàng.

Ông Minh Tuyển không lay chuyển được muội muội, cũng chỉ có thể thuận theo ý nàng.

Lúc hai huynh muội nói chuyện, Lan ca nhi vốn dĩ đang ngủ trưa cũng đã tỉnh lại, nghe nói cữu cữu tới, sợ cữu cữu đi mất, giẫm lên giày lộc cộc từ phòng cách vách chạy tới phòng khách nhỏ.

“ Cữu cữu ~ ”

Âm thanh ngọt ngào truyền đến, Ông Minh Tuyển quay đầu lại, thấy chất nhi ở ngoài phòng. Hắn lập tức vui mừng, sau đó đứng dậy đem tiểu tử nho nhỏ đang chạy vào trong sảnh bế lên.

Ông Minh Tuyển cực kì thích chất nhi này, trắng trắng mập mập, tuổi còn nhỏ nhưng nhu thuận hiểu lễ nghĩa, đổi lại là người khác cũng yêu thích vô cùng.

Ông Cảnh Vũ thấy a huynh yêu thích Lan ca nhi, trong lòng cũng vui.

Đồng thời cũng suy nghĩ nếu a huynh thành thân sớm từ mấy năm trước, nói không chừng hài tử khéo khi cũng tầm tuổi Lan ca nhi rồi.

Lúc trước không vội việc hôn sự của a huynh, là muốn đợi a huynh vững chân ở Kim Đô thêm hai ba năm.

Hiện tại đã thăng làm phó giáo úy, còn chờ cái gì nữa?

Càng nghĩ, Ông Cảnh Vũ càng cảm thấy chuyện hôn sự của a huynh nên đưa vào việc quan trọng.

Có ý nghĩ này liền lập tức bắt tay đi làm, để cho người mời bà mối tới, giúp đỡ tìm những cô nương tốt.

Người bên ngoài nghe nói Vĩnh Ninh hầu phu nhân muốn làm mai cho huynh trưởng, ngo ngoe muốn động, đều muốn dính chút quan hệ với Vĩnh Ninh hầu phủ, cho nên âm thầm điều tra thân thế Ông phó giáo úy này.

Nhưng tra được hắn là Ông gia thu dưỡng, dòng dõi cao một chút thì do dự, thấp một chút lại mặc kệ, chỉ muốn dính chút quan hệ thân gia với Vĩnh Ninh hầu phủ.

Gia tộc không cao không thấp cũng có mấy nhà, gia tộc này đối với a huynh mà nói cũng xem như vọng tộc.

Mà nhà nào thấp một chút, thí dụ như nữ nhi của giáo úy, cùng với thân phận của a huynh bây giờ là môn đăng hộ đối.

Nhưng nàng mặc kệ thân phận cao thấp, căn cứ theo lời bà mối, lại do chính nàng tỉ mỉ chọn lựa, từ đó chọn một chút tranh chân dung cho a huynh xem.

Bên này đang vì hôn sự của a huynh mà bận rộn, bên kia Thạch Lang vừa thăng làm phó tướng đã nhăn nhăn nhó nhó đi tìm Tạ Quyết.

Vào thư phòng, thật lâu không nói lời nào.

Tạ Quyết ngước mắt từ đống sổ sách nhìn hắn, thản nhiên nói: “ Có việc gì nói đi ”

Thạch Lang do dự một chút, sau đó mới nói: “ Hầu gia ngài nhìn xem, thuộc hạ đã trở về từ Ung Châu, cũng đã thăng làm phó tướng, ngài xem có phải lúc thích hợp không? ”

“ Thích hợp gì? ”. Tạ Quyết hình như đã có đáp án, nhưng vẫn cố hỏi như cũ.

“ Thì, nên thành thân ”

Tạ Quyết cúi đầu xuống nhìn sổ sách, không để ý lắm: “ Chuyện chung thân của ngươi, ngươi không tìm phụ mẫu, tới tìm ta làm gì? ”

Thạch Lang trừng lớn hai mắt: “ Hầu gia, trước khi xuất chinh ngài không nói như vậy! Hầu gia rõ ràng nói sau khi xuất chinh trở về, sẽ tới chỗ chủ mẫu nói giúp thuộc hạ chuyện thành thân với Minh Nguyệt! ”

Lời vừa thốt ra, liền thấy hầu gia buông sổ sách xuống, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn về phía hắn: “ Ta đã nói như vậy sao, ta sao lại không nhớ rõ nhỉ? ”

Nói xong, khóe miệng hơi nhếch lên, tâm trạng hình như rất tốt.

Thạch Lang nhìn thấy biểu cảm của hầu gia, suy nghĩ một chút, liền phản ứng lại, hầu gia rõ ràng sớm đã đoán được hắn muốn nói gì!

Hầu gia này, hắn cứ cảm giác có chút không đúng?

Trước kia đứng đắn đến bực cả mình, chừng hai mươi tuổi mà giống như đã hơn bốn mươi tuổi, cả ngày đanh mặt, hắn không làm trò đùa thì càng không có người nào dám nói đùa với ngài ấy.

Nhưng bây giờ thì sao, hầu gia vậy mà lại biết trêu đùa người khác rồi.

Còn cười nữa chứ.

Thạch Lang còn đang nghi hoặc, liền nghe được hầu gia nhà mình nói: “ Chuyện ngươi cùng Minh Nguyệt, ngươi thật cho sự cho rằng phu nhân không biết? ”

Thạch Lang sững sờ, suy nghĩ một chút, nghĩ thầm người hầu trong phủ đều có mắt, hắn thường xuyên đi tìm Minh Nguyệt, lại thích nhìn Minh Nguyệt, bọn họ nếu mắt không bị mù đều có thể nhìn ra được.

Mà lại...

Hắn không tin hầu gia không nói với phu nhân.

Nghĩ đến này, Thạch Lang hoàn toàn quên mất việc hầu gia khác lạ, chỉ còn lại khẩn trương, hỏi: “ Hầu gia... Phu nhân nói thế nào? ”

Tạ Quyết nhấc bút lên, ở trên giấy tuyên viết hai chữ, sau đó giơ lên cho Thạch Lang nhìn.

Thạch Lang nhìn hai chữ trên giấy, trên mặt lập tức đầy ý mừng, vội vàng nói: “ Thuộc hạ lập tức đi ngay! ”

*

Ông Cảnh Vũ đang quan tâm hôn sự a huynh, Thạch Lang bỗng nhiên lôi Minh Nguyệt đến trước mặt nàng, nói muốn cầu thân.

Một hán tử cao lớn như vậy, phó tướng quân vung đao giết giặc mà mặt không biến sắc. Bây giờ đứng trước mặt nàng lại khẩn trương đến sắc mặt trắng bệch, lòng bàn tay nắm chặt.

Thạch Lang mở miệng, âm vang hữu lực mà nói: “ Thuộc hạ ngưỡng mộ Minh Nguyệt cô nương đã lâu, xin phu nhân đồng ý hôn sự của thuộc hạ cùng Minh Nguyệt! ”

Ánh mắt Ông Cảnh Vũ từ trên người hắn chuyển qua người Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt với Phồn Tinh lớn lên từ nhỏ với nàng.

Phụ thân làm quan thanh liêm, bởi vậy trong nhà cũng không có nhiều hạ nhân, quy củ cũng không nhiều, cho nên tình cảm cùng Minh Nguyệt Phồn Tinh tương đối thân thiết.

Nàng hi vọng các nàng ấy có kết cục tốt.

Nàng nhìn về phía Minh Nguyệt đang cúi đầu ngượng ngùng từ đầu đến cuối, nói: “ Minh Nguyệt đồng ý, ta không có gì có thể nói, thế nhưng... ”

Nàng nhìn về phía Thạch Lang, tiếp tục nói: “ Ngươi là phó tướng, về sau tiền đồ vô hạn, nếu có thể cưới vào cửa một cô nương môn đăng hộ đối thì đối với con đường làm quan về sau của ngươi cũng có trợ giúp rất lớn. Mà Minh Nguyệt là tiểu tỳ nữ cả người mang theo nô tịch, về sau sẽ không trợ giúp gì được cho ngươi, ngươi vẫn nguyện ý? ”

Minh Nguyệt nghe đến mấy câu này, âm thầm nắm chặt lấy vạt áo, mặc dù những vấn đề này sớm đã thương lượng qua, nhưng chủ tử lại nhắc thêm lần nữa, nàng ấy vẫn khẩn trương.

Thạch Lang mặt không đổi sắc, kiên định nói: “ Tổ tiên gia gia ở trên đều xuất thân bần hàn, chỉ là về sau lập được công, phụ thân mới đi theo lão hầu gia tập võ, tính ra thì thuộc hạ cùng Minh Nguyệt cũng coi là môn đăng hộ đối, mà... ”

Thạch Lang nhìn về phía Minh Nguyệt, trầm thấp nói: “ Minh Nguyệt thông minh xinh đẹp, thuộc hạ cảm thấy nàng tốt hơn rất so với bất luận kẻ nào ”

Minh Nguyệt ở bên cạnh lặng lẽ ngẩng đầu nhìn hắn một chút, ánh mắt hai người dính lại với nhau, đều sắp kéo thành sợi luôn.

Nhìn thấy bọn hắn dính nhau như vậy, Ông Cảnh Vũ bất đắc dĩ bóp trán: “ Vậy phụ mẫu ngươi thì sao? ”

Thạch Lang thu hồi tầm mắt, vội nói: “ Phụ mẫu thuộc hạ cũng đã đồng ý, chỉ chờ phu nhân đồng ý thôi ”

Ông Cảnh Vũ không lập tức gật đầu, mà nhìn về phía Minh Nguyệt: “ Minh Nguyệt, còn ngươi thì sao, ngươi nghĩ như thế nào? ”

Minh Nguyệt ngượng ngùng gật đầu: “ Nô tỳ nguyện ý ”

Ông Cảnh Vũ cười một tiếng, theo đó mà nhìn Thạch Lang: “ Cầu thân phải có dáng vẻ của cầu thân, không phải ta không cho phép ”

Thạch Lang cũng không ngốc, lập tức hiểu rõ ý của phu nhân, vội la lên: “ Thuộc hạ hiện tại đi bảo phụ mẫu chuẩn bị cầu thân! ”

Dứt lời, vội vàng kích động quay người đi ra ngoài, mới đi mấy bước, giống như nhớ ra cái gì đó, lại quay người nhìn về phía Minh Nguyệt: “ Minh Nguyệt nàng chờ ta ”

Để lại một câu nói như vậy, lại cực nhanh quay người rời đi.

Ông Cảnh Vũ nhìn hắn kích động như vậy, bất đắc dĩ cười một tiếng.

Thu lại ánh mắt nhìn về phía Minh Nguyệt, cười nói: “ Ngươi ấy à, nên chuẩn bị giá y đi ”

*

Buổi chiều, Ông Cảnh Vũ rất bận.

Lúc Tạ Quyết trở về phòng, thấy nàng ngồi tại trước bàn không biết đang viết gì, trên mặt bàn chất một đống thiệp mời, còn có tranh vẽ.

Có lẽ là quá mức nghiêm túc cho nên không phát hiện được hắn ssi tới, có lẽ còn tưởng rằng chỉ là Minh Nguyệt Phồn Tinh.

Tạ Quyết cũng không quấy rầy nàng, mà  ngồi vào trên giường êm, cầm lên một cuốn sách để đọc.

Nhưng nhìn một lúc, lại cảm thấy tẻ nhạt vô vị.

Không nhìn nữa liền để sách xuống, khuỷu tay chống ở nhuyễn tháp, nhẹ nắm thành quyền đỡ lấy cái trán, ngắm nhìn thê tử chuyên chú dưới ánh nến.

Tạ Quyết một thân cẩm bào ô sắc, mộc phát nửa buộc, tư thái nhiều hơn mấy phần lười biếng.

Ánh mắt thâm thúy rơi vào trên thân thê tử, ánh mắt chậm rãi hướng xuống phía dưới.

Một đầu tóc đen mềm, cái trán đầy đặn, lông mi dày cong cong, đôi mắt nghiêm túc chuyên chú, mũi thẳng, chóp mũi trắng trắng, cánh môi phấn hồng ướt át.

Đây là thê tử của hắn, cũng là năm năm hắn ngày nhớ đêm mong, là A Vũ của hắn.

Khoé miệng Tạ Quyết chậm rãi cong lên, ánh nến phản chiếu trong mắt nói không hết được nhu tình.

Ông Cảnh Vũ bận đến non nửa đêm, cảm giác được bả vai đau nhức, cũng liền đặt bút xuống, bẻ bẻ cái cổ, lúc đang muốn bóp bả vai, chợt phát hiện trong phòng có người.

Quay đầu nhìn lại, đối diện với đôi con ngươi nhu hoà của Tạ Quyết, nàng sửng sốt một chút: “ Chàng vào khi nào vậy? ”

Tạ Quyết thu tay lại, đứng lên đi tới bên cạnh nàng, tròng mắt nhìn sổ con.

Nói: “ Chuẩn bị đồ cưới cho Minh Nguyệt? ”

Ông Cảnh Vũ nhẹ gật đầu: “ Nàng ấy từ nhỏ lớn lên cùng ta, cũng trung thành tuyệt đối hầu hạ ta hai đời, ta muốn để nàng nở mày nở mặt mà xuất giá, không để cho người bên ngoài coi thường nàng ấy ”

Hắn lại nhìn đống thiệp mời cùng tranh trên bàn: “ Vậy những thứ này? ”

Ông Cảnh Vũ thuận theo ánh mắt của hắn nhìn lại, cười cười: “ A huynh đều đã hai mươi bốn tuổi,  nên thành gia lập thất ”

Tạ Quyết đem sổ trên bàn đóng lại, thân thể cúi xuống duỗi cánh tay bế nàng lên.

Bỗng nhiên bị ôm, Ông Cảnh Vũ vội vàng vòng lấy cổ hắn: “ Ta còn chưa xong đâu ”

Tạ Quyết nói: “ Ta vào phòng một khắc có thừa, nàng lại làm lơ ta, nàng nói xem nên làm sao bây giờ? ”

Ông Cảnh Vũ bĩu môi: “ Đấy là do chàng không phát ra tiếng động ”

Tạ Quyết ôm nàng xoay người vững bước vào bên trong, vừa đi vừa thấp giọng nói: “ Đêm đã khuya, nhìn tiếp sẽ không tốt cho mắt, có chuyện gì ngày mai lại làm ”

Ông Cảnh Vũ nghe hắn nói như vậy, cũng có chút buồn ngủ, ngáp một cái, đầu hơi nghiêng, gối lên trên bả vai hắn, uể oải: “ Không biết sao, gần đây luôn luôn cảm thấy ngủ không đủ ”

Tạ Quyết nghe vậy, bước chân hơi ngừng lại, cúi đầu xuống thoáng chút đăm chiêu liếc mắt nhìn thê tử.

Đúng vậy, A Vũ gần đây có chút thích ngủ, không chỉ thích ngủ, khẩu vị cũng tốt hơn rất nhiều.

Nguyệt sự của nàng từ trước đến nay đều đến đúng, nhưng bây giờ đã qua rất nhiều ngày đều không đến, chẳng lẽ lại có thai rồi?