37.

Trong viện trồng mấy cây ngân hạnh, lá vàng héo úa bị trận mưa gió đêm qua vùi dập, rơi xuống phủ đầy mặt sân, trên những phiến lá vàng còn vương lại những giọt nước li ti.

Ngoài phòng mưa gió một trận, trong phòng lại ấm áp cực kỳ.

Trong phòng thoang thoảng mùi hạt dẻ nhàn nhạt.

Cả đêm đều vùi đầu vào công việc, ý định vứt bỏ mọi tạp niệm trong đầu. Tạ Quyết lúc này đang nhìn chằm chằm màn trướng.

Phát giác ra thê tử muốn chỉnh đốn quần áo, hắn  ngồi dậy trước, giọng nói khàn khàn: " Để ta "

Bởi vì bọn họ viên phòng không được bao lâu đã trở về Kim Đô, ngay sau nàng lại có thai, cho nên còn chưa treo lục lạc ở đầu giường.

Cho dù Tạ Quyết trầm ổn lão luyện, nhưng đến cùng cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi.

Thê tử có thai, hắn lại không tìm biện pháp thư giải, toàn bộ hạ nhân đều biết.

Tạ Quyết mang khăn tới, đại khái sửa sang một chút liền đứng dậy, tiếp theo đó đem vạt áo tản ra, cầm lấy cánh tay mềm mại trắng nõn của thê tử lau.

Đầu ngón tay vừa chạm vào vạt áo ngủ, nàng theo bản năng co rụt lại, nhưng bởi vì bị hắn lôi kéo, ngược lại không thể rụt về.

Dù đã cùng Tạ Quyết làm phu thê nhiều năm, nhưng cũng đã cách năm năm chưa làm chuyện đó, ít nhiều cũng có chút e lệ, chớ nói chi là để hắn dùng áo ngủ lau tay cho nàng.

Gò má nàng ửng đỏ, nói: " Để thiếp tự mình làm "

Tạ Quyết không nói gì lắc đầu, buông thõng mắt tinh tế lau sạch mười ngón nàng.

Ông Cảnh Vũ lặng lẽ ngẩng đầu nhìn hắn một cái.

Hai tay để trần, màu da ngăm ngăm, cơ bắp rõ ràng, mang theo vài phần cảm giác ý vị.

Mới vừa rồi, nương theo hơi thở trầm thấp của hắn, nhẫn nại đến mức toàn thân căng cứng.

Đời trước trông mong năm năm, cũng chưa từng có nam nhân khác, đêm dài đằng đẵng cũng sẽ có lúc trống trải tịch mịch, cho nên tự nhiên cũng sẽ tự chính mình giải quyết.

Bởi vì chỉ có hắn, cho nên vào lúc đó, trong đầu óc nàng cũng chỉ nghĩ tới hắn.

Những năm thủ tiết đó, nàng tuyệt đối sẽ không thể để cho người thứ hai biết.

Nếu để người khác biết được, mặt mũi nàng đều không còn nữa.

Suy tư một lúc, mặt có chút nóng lên.

Âm thầm thở ra một hơi, ánh mắt hướng lên trên chút, trong lúc lơ đãng lướt qua hai tai Tạ Quyết, lập tức sững sờ.

Đỏ một mảng lớn, cùng với màu da trên người hắn chênh lệch cực lớn.


Hắn chỉ là lau sạch ngón tay nàng, mà giống như đang bày binh bố trận, sẵn sàng nghênh đón địch vậy.

...

Trông thấy Tạ Quyết như thế, nàng ngược lại cũng bình tĩnh.

Còn thẹn hơn nàng, nàng hiện còn cảm thấy mất tự nhiên kiểu gì?

Đầu ngón tay cùng lòng bàn tay dính đầy chất nhầy, lúc này toàn bộ được lau trên áo hắn, nhưng vẫn cảm thấy sền sệt như cũ, vẫn là phải đi dùng nước rửa qua.

Tạ Quyết xuống giường, trầm mặc không nói gì quay người vòng qua bình phong, cầm áo ngủ cùng khăn hướng nhĩ gian mà đi.

Vào nhĩ gian, Tạ Quyết đột nhiên tựa vào vách tường, từ từ nhắm hai mắt che đi sự xao động bên trong.

Quần áo trong tay, bởi vì hắn dùng sức mà nhăn lại, cũng đã nhăn đến mức không còn nhìn rõ hình dạng ban đầu, mu bàn tay cùng cánh tay vì siết chặt lại đến nỗi gân xanh nổi lên.

Thở hổn hển một lúc, khó khăn lắm mới đè xuố.ng được lồng ng.ực sắp muốn phun trào.

Xưa nay tính tình ôn nhu nhã nhặn, dễ xấu hổ cũng dễ thẹn thùng đỏ mặt, mới vừa rồi lại là vũ mị xinh đẹp.

Trên giường dưới giường cực khác biệt, mặc kệ là cảm giác gì, hay vẫn là bị xúc giác k1ch thích, đều hướng về phía Tạ Quyết mãnh liệt xông tới.

Vẻn vẹn chỉ dùng mười đầu ngón tay, đã khiến Tạ Quyết hưng phấn trầm luân đến bại trận.

Nếu cùng nàng nói nhiều thêm nữa, nhìn nhiều thêm nữa, chính hắn cảm thấy bản thân không còn một chút định lực kiềm chế nào.

Thả lỏng cơ thể, Tạ Quyết thở sâu mấy hơi, mới hướng ra ngoài đi rửa mặt.

Nhĩ gian sớm đã chuẩn bị nước sạch, chỉ là nước cũng đã lạnh đến cóng người.

Tạ Quyết đơn giản dùng nước lạnh lau thân thể, sau đó đem khăn cùng quần áo vò qua một chút, mới bỏ vào một bên, ngày mai hạ nhân sẽ lấy đi.

Trong phòng có lò sưởi cho nên nước vẫn còn ấm, Tạ Quyết từ nhĩ gian mang theo chút nước lạnh, cũng mang nước ấm đến, trong chậu nước lạnh cũng dần dần chuyển ấm.

Nhìn Tạ Quyết bận rộn, Ông Cảnh Vũ cũng không thèm nhúc nhích, chỉ giơ tay lên chờ hắn hầu hạ.

Nước bưng đến trước mặt nàng, nàng thả tay xuống rửa sạch, Tạ Quyết mới đem nước bưng ra.

Đợi hắn quay lại, nàng đã nằm vào trong chăn.

Nàng ngáp một cái, ngước mắt liếc nhìn hắn, mệt mỏi  nói: " Thiếp thật buồn ngủ, muốn ngủ trước, chàng cũng sớm đi nghỉ ngơi sớm "

Tạ Quyết gật đầu: " Được, nàng trước ngủ đi "

Nói xong xoay người đi đổi một thân áo mới.


Đợi đến khi đổi áo ngủ đi đến bên ngoài giường, trên giường thê tử cũng đã ngủ say, hơi thở đều đều.

Tạ Quyết vẫn như cũ không có buồn ngủ, cũng không lên giường, mà là ngồi xuống ghế con ngoài giường.

Hoan du có thể khiến con người trong thời gian ngắn ngủi không cần phải suy nghĩ, nhưng sau khi tỉnh táo lại không thể không đối mặt với hiện thực.

Tạ Quyết ngồi bất động. Mắt cách một tầng trướng mạn chăm chú nhìn thê tử.

Trên mặt không có bất kỳ biến hóa nào, nhưng lại khiến hắn vừa quen vừa lạ lẫm.

Hôm nay đi tàng thư các, lật ra rất nhiều thoại bản liên quan tới việc biết trước tương lai, hoặc là thư tịch xoay chuyển thời gian.

Thư tịch kỳ quái nhiều vô kể, càng là có kiểu giống như hắn muốn biết.

Thời gian chuyển đổi, có ông lão già nua lúc lâm chung, nhưng sau khi mở mắt đã trùng sinh về thời niên thiếu.

Lão ông sau khi trùng sinh, hoàn thành những việc còn nuối tiếc, gây dựng nhà cửa, cuối cùng cưới được mỹ thê.

Hắn nhìn những lời này, liền nhớ tới thê tử của mình.

Nàng nếu là trải qua việc vong phu cũng như mất con, như vậy nàng cũng là xoay ngược thời gian để quay về?

Hay vẫn là sau khi rời khỏi hầu phủ, hoặc là còn ở hầu phủ đã trở lại rồi?

Dù suy đoán không ra nàng năm đó bao nhiêu tuổi thì trùng sinh, nhưng hắn mơ hồ có thể đoán được nàng trở về lúc nào.

Có lẽ là vào cái hôm hắn rời phủ quay về quân doanh.

Khi đó nàng nhìn thấy hắn, giống như là gặp ma, sau đó lại thoáng như hãm sâu trong mộng, thần sắc mờ mịt.

Tiếp đó chính là nổi giận, liều chết cắn rách một tầng da thịt trên bả vai hắn.

Tạ Quyết nhớ lại mỗi lần ở trong mộng, nàng oán trách hắn rất nhiều.

Nàng nói hắn lạnh lùng nhạt nhẽo, phu thê nhiều năm mà hắn không có cho nàng nửa phần ôn nhu.

Nàng nói hắn không chỉ chết trận, còn để lại một đống rắc rối của hầu phủ cho nàng xử lý.

Lại nói, đứa nhỏ này không giữ được.

Lấy mộng cảnh cùng thực cảnh phân tích, quả thật nàng lần thứ nhất kém chút nữa liền mất đứa nhỏ.

Lúc nàng sinh non, hắn vẫn còn ở trong quân.

Nhớ lại chuyện xảy ra lúc trước, liền mơ hồ biết được nàng từng trải qua chuyện gì.


____tổ mẫu dung túng nô bộc gây khó dễ nàng.

____hạ nhân trong phủ xem thường nàng.

____hắn từ khi trở về Kim Đô cả ngày không ở trong phủ.

____có lẽ từ lúc đó, nàng đã oán trách hắn.

Chỉ có trải qua những việc này, mới có thể oán trách hắn, cho nên hắn mới có thể qua đó thăm dò bằng việc hôn nàng.

Lúc nàng kháng cự, đáp án đã rõ rành rành.

Nàng tình nguyện giúp hắn thư giải, lại không muốn hắn hôn nàng.

Tạ Quyết không khỏi suy nghĩ mình kiếp kia đã làm những chuyện gì?

Mới có thể khiến nàng oán trách hắn như thế?

Nàng đến tột cùng trải qua những gì?

Mới có thể giống bây giờ trầm ổn như vậy, đấu đá với nhị thẩm, càng là ở Minh Quốc Công phủ được người ta tán thưởng.

Hắn càng muốn biết nàng ở kiếp kia, có phải vẫn chưa tái giá không?

Hay đã tái giá rồi?

Đêm nay những mánh khoé kia, thật sự là hắn dạy nàng?

Hay là...

Ý nghĩ này bỗng nhiên bị đè xuố.ng, không muốn lại nghĩ tới nữa.

Trong phòng ấm áp như xuân, ánh nến cũng thực nhu hòa, nhưng hắn ngồi ở một góc, lại giống như bị ánh nến chiếu đến âm u, ấm áp càng là lan không đến.

Không biết ngồi bất động bao lâu, nhưng đã qua một đêm.

Mưa phùn tí tách tí tách rơi, sắc trời dần dần sáng, trong viện bắt đầu có âm thanh hạ nhân đi lại, Tạ Quyết lúc này mới cử động.

Chậm rãi đứng lên, sắc mặt lãnh đạm đứng dậy đi đổi quần áo, ra khỏi phòng.

Dặn dò hạ nhân bên ngoài, để bọn hắn chuyển lời với nương tử, nói trong quân có việc gấp, hắn cần gấp rút trở về, sẽ không ở trong phủ vài ngày.

Ông Cảnh Vũ lúc tỉnh lại, nghe được Minh Nguyệt nói hầu gia đi vào quân.

Trong quân có việc gấp cũng là chuyện bình thường, nàng ngược lại cũng không nghi ngờ.

Chỉ là lúc trang điểm nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, cảm thấy có một chút buồn bực.

Vô duyên vô cớ, Tạ Quyết bỗng nhiên...?

Suy nghĩ không thấu nổi tâm tư hắn, liền cũng không thèm nghĩ nữa.

Dùng xong bữa sáng, Ông Cảnh Vũ mới cùng a nương nói tới chuyện đêm khuya ngày hôm trước cùng Tạ Quyết thương nghị.


Để a nương ở lại Kim Đô, đợi sau khi ngoại tôn sinh ra lại rời đi, cũng đợi phụ thân đến Kim Đô một chuyến.

Cả đi lẫn về chí ít cũng mất gần hai tháng, Tạ Quyết sẽ sắp xếp chu toàn, nói với Lương tri phủ một tiếng, lại từ chỗ Lại bộ lấy được văn thư phê chuẩn, như thế mới hoàn thành.

Liễu đại nương tử sợ lúc nữ nhi sinh, bên cạnh không có người thân cận, vốn là có ý định ở lại, chưa từng nghĩ tới nữ nhi lại đề nghị trước.

Không chỉ nhắc tới, còn nhắc tới phụ thân nàng.

" Nhưng như thế có thể quá mức làm phiền tế tử không? "

Ông Cảnh Vũ nói: " Cha nếu là có thể từ từ thăng quan, cùng phu quân mà nói cũng có chỗ hữu ích, dù sao hầu phủ cũng không có văn thần trong triều hỗ trợ "

Nàng nghĩ nghĩ, lại nói: " Tuy nói cữu cữu phu quân cũng ở trong triều, nhưng sớm mấy năm bởi vì a cha cùng huynh đệ mà ầm ĩ nhiều lần, quan hệ cũng không phải quá thân cận, ngay cả di phụ khác, cũng sớm đã rời Kim Đô, trong triều có chuyện gì, cũng khó mà có người lo chu toàn "

Liễu đại nương tử không rõ ràng lắm quan hệ qua lại của những quan văn quan võ, chỉ hiểu tế tử cần thế lực.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, nàng bỗng nhiên nhìn về phía nữ nhi, sợ hãi than nói: " Rời Vân huyện chỉ nửa năm, con lại học được nhiều thứ như vậy, thật làm cho a nương lau mắt mà nhìn "

Ông Cảnh Vũ cười nhạt một tiếng, không nói gì.

Cùng a nương nói chuyện xong, a nương cũng có ý ở lại, vậy chỉ cần chờ Tạ Quyết từ trong quân trở về, để cho hắn đi Lại bộ lấy văn thư phê chuẩn, lại để a huynh đưa về Vân huyện.

Chờ cũng đã hai ngày, Tạ Quyết vẫn còn chưa về, lại chờ được một vị khách không mời mà đến.

Khách không mời mà đến này, là tam di mẫu từ Lạc Châu đến.

Cũng chính là a di ruột của Tạ Quyết.

Lúc nghe đến tên này, nàng thoạt đầu có chút không nhớ ra được, nhưng về sau cẩn thận lại nghĩ, liền có ấn tượng.

Đây chẳng phải là năm đó cách lúc sinh non được mấy tháng, Thẩm tam di từ Lạc Châu chạy tới sao?

Khi đó, vị a di này cũng không thích thân thế của Ông Cảnh Vũ.

Nhưng so với việc không thích thân thế nàng, nàng ta khiến lão thái thái bất công với nhị phòng, lo lắng Thôi thị đem toàn bộ hầu phủ khống chế, chỗ tốt gì nàng ta cũng đều không chiếm được.

Nàng ta thậm chí thổi gió bên tai nàng, khiến nàng hoài nghi lúc trước Tạ Quyết gặp nạn mất trí nhớ là do một tay Thôi Văn Cẩm bày ra.

Hai điểm này nàng cũng không có cái gì để nói, dù sao Thôi thị quả thực không phải người tốt lành.

Có nói thì nói, vị Thẩm tam di nói lão thái thái muốn lấy thân phận trưởng bối nhét người vào phòng đại nhi tử. Nàng ta lại còn tính toán muốn nhét hai tiểu tỳ nữ mỹ mạo cho phu quân làm thông phòng.

Ông Cảnh Vũ lúc đó cự tuyệt, nhưng vị Thẩm tam di này lại làm như nghe không thấy, trực tiếp đem người mang đến.

Đúng lúc gặp Tạ Quyết về phủ, hai nữ tử kia ân cần cực kì, nhưng trực tiếp bị Tạ Quyết ném khỏi Trử Ngọc Uyển.

Tạ Quyết mang khuôn mặt lạnh đi gặp Thẩm tam di, cũng không biết nói gì, khiến nàng ta tức đến mức thu dọn bọc hành lý rời khỏi hầu phủ.

Nhớ tới chuyện này, Ông Cảnh Vũ hơi nhức đầu, chớ nói đến việc tiếp đãi.

Thẩm tam di này là người kỳ quái, nàng ta luôn cảm thấy lời mình nói đều là đạo lý, người bên ngoài nói đều là ngụy biện.