43.
Trong mộng.

Ở ngoài viện đứng nửa ngày, Tạ Quyết rửa mặt đi tới sân tổ mẫu.

Lão thái thái bởi vì mình mà tằng tôn hỏng mất, vốn dĩ tóc còn chút đen lại sửng sốt bạc trắng, rất nhiều ngày đều ở trong từ đường không đi ra.

Nghe được tôn nhi đến tìm mình, càng chột dạ áy náy không dám gặp.

Tạ Quyết từ dưới miệng hạ nhân biết được tổ mẫu ở trong từ đường, liền đem người bên ngoài cho lui, hắn ở ngoài cửa từ đường quỳ trên mặt đất, tay đặt lên trên đầu gối.

" Tổ mẫu ". Hắn sâu kín hướng trong phòng kêu một tiếng.

Trong phòng không có bất kỳ âm thanh phản ứng lại, nhưng Tạ Quyết vẫn khàn giọng như cũ nói ra: " Xin ngài đừng gây khó xử cho A Vũ, nếu không phải có nhạc phụ, tôn nhi sớm đã chết trên sông, điểm này tổ mẫu rõ ràng biết, người không thể lấy oán trả ơn, đây là làm người vong ân bội nghĩa "

Vừa mới nói xong, trong phòng bỗng nhiên truyền ra tiếng đồ vật rơi xuống đất, hình như là phật châu trong tay lão thái thái đứt.

Sau một hồi khá lâu, mới truyền ra thanh âm già nua vô lực: " Quyết ca nhi, ngươi oán tổ mẫu sao? "

Ngoài phòng im lặng hồi lâu, sau một lúc lâu không nghe được tôn nhi nói có oán hay không, chỉ nghe thấy tôn nhi hỏi: " Phụ thân gặp nạn, lúc đó tổ mẫu biết được tin tức tâm tình như thế nào? "

Trong phòng tổ mẫu không có âm thanh, sau một lúc lâu chỉ mơ hồ truyền ra tiếng nghẹn ngào.

Tạ Quyết không nói gì nữa, đứng lên rời khỏi viện lão thái thái.

...

Trời sắp sáng, Tạ Quyết mới từ trong mộng tỉnh lại.


Mộng này là mộng hoàn chỉnh nhất từ trước tới nay.

Không chỉ hoàn chỉnh, liền là cái loại cảm giác tổn thương cũng có thể cảm nhận được, giống như chính mình đã trải qua.

Trong mộng hắn đứng dưới bụi cây sơn trà, Tạ Quyết biết rõ mình không hề suy nghĩ bất cứ điều gì, cũng chỉ đứng yên đấy.

Chính vì như thế, tâm tình cũng nặng nề rầu rĩ, có một loại cảm giác bị đè nén không có chỗ để phát ti3t.

Trầm mặc nhìn qua trướng đỉnh thật lâu, mắt nhìn thê tử bên cạnh.

Có lẽ người ngoài cuộc tỉnh táo người trong cuộc u mê, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường.

Tạ Quyết là người đứng xem, thấy được thê tử thống khổ, thấy được mình khiến nàng chịu đủ ủy khuất.

Trầm mặc một lúc lâu, Tạ Quyết nghiêng người từ phía sau nhẹ nhàng đặt tay lên bụng thê tử.

Trong mộng cảm giác bi thương vô cùng chân thực, mất hài tử là một chuyện giống như hắn thật sự từng trải qua.

Nhưng hắn chỉ là hình như đã trải qua, còn nàng lại là thật sự cảm nhận rõ ràng nỗi thống khổ khi mất đứa nhỏ.

Làm người đứng xem lại là người nhìn chính mình ở trong mộng, Tạ Quyết đột nhiên cảm giác được mình tệ bạc như thế nào.

Nếu không có giấc mơ này, lại càng không biết nàng chịu qua ủy khuất, hắn sẽ thực sự thay đổi sao?

Tạ Quyết cũng không rõ.


Hoặc là sẽ bởi vì nàng thay đổi mà thay đổi theo, nhưng khẳng định vô cùng chậm.

Không nằm mộng, không thể dự đoán được tương lai, Tạ Quyết chỉ muốn ổn định việc phụ thân giao phó, không thể để hầu phủ xuống dốc, cũng để giảm bớt hổ thẹn nơi đáy lòng đối với phụ thân.

Phụ thân một tay bồi dưỡng hắn, đem toàn bộ tâm huyết đều đặt vào trên người hắn, nhưng gần nửa năm trước khi phụ thân chết, hắn chưa hề cùng phụ thân ngồi nói chuyện thật tốt.

Lúc trước hắn bày tỏ việc bản thân không muốn nạp quý thiếp thật tốt, cũng có thể khiến phụ thân thay đổi chủ ý, nhưng hắn chỉ biểu đạt bản thân không muốn, lần thứ nhất phụ thân không đồng ý, về sau coi như thôi.

Hắn hối hận, cũng hổ thẹn.

Còn nữa, tại lúc phụ thân mất, người người đều nói Vĩnh Ninh hầu phủ muốn xuống dốc.

Tạ Quyết mang theo áy náy, muốn để những người kia thấy rõ hắn làm như thế nào chống Vĩnh Ninh hầu phủ đi lên, từ đây liền đem toàn bộ cảm xúc giấu đi, đem tất cả đều hướng vào bên trong lòng.

Càng là ở năm mười bảy tuổi, cùng thế gia công tử khác đánh ngựa trường nhai, đầm luận trên bàn cao, Tạ Quyết lại là mất ăn mất ngủ nghiên cứu binh thư, nghiên cứu cách hành quân đánh trận, càng là ngày ngày khắc khổ tu luyện thân thủ.

Mười tám tuổi, hắn có chức quan càng là chưa hề qua loa, đi sớm về trễ, bận rộn tới mức có khi một tháng mới đi tới chỗ tổ mẫu thỉnh an một lần.

Hắn thức khuya dậy sớm như vậy, tâm đặt ở chính vụ, một năm cũng như một ngày, cuối cùng chạy không thoát khỏi chết trận mà mất sớm, ngay cả huyết mạch cũng không thể giữ lại.

Hắn liều mạng như vậy, đến tột cùng đổi lại được cái gì?

Ngược lại là một lần lại một lần tổn thương người bên cạnh, đáng giá không?

Phụ thân, còn có A Vũ, thậm chí còn có tổ mẫu càng già càng cố chấp, hắn đều thấy hổ thẹn.


Vì xã tắc hắn không thẹn với lương tâm, nhưng vì nhi tử, vì thê tử, vì tổ mẫu, hắn đều làm không tốt.

Lúc gà gáy, Tạ Quyết thở dài một hơi, nhẹ nhàng chậm rãi rời tay ra.

Sắc trời đã sáng.

Tạ Quyết mang theo tâm sự nặng nề mặc quần áo thì nhìn thấy thê tử mới vừa dậy, nói: " Ta trở về vội vàng, quân vụ chưa xong, ăn bữa sáng xong còn phải đi một chuyến về quân "

Ông Cảnh Vũ gật đầu, đang muốn từ trên giường xuống.

Tạ Quyết còn chưa mặc xong quần áo bắt gặp cảnh nàng muốn xuống giường, liền buông xuống eo phong, đi lên phía trước dìu nàng.

Ông Cảnh Vũ thầm nghĩ mình cũng không có già yếu đến mức này, nhưng cũng không có nói ra, để hắn đem nàng đỡ đến trước bàn trang điểm.

Tạ Quyết ngược lại tiếp tục mặc quần áo, nói: " Nhạc phụ bệnh cần tĩnh dưỡng nhiều ngày, đợi ta trở về "

Phụ thân muốn ở lại Kim Đô, còn cần phải dựa vào Tạ Quyết mới có thể kết giao với quan lớn quý tộc, con đường về sau cũng bằng phẳng một chút, cho nên nàng tất nhiên là ngóng trông hắn trở về, nụ cười trên mặt cũng nhiều hơn chút.

Nhưng tiếp đó lại nghe Tạ Quyết nói: " Nếu có chuyện gì, nàng kêu Đông Mặc hoặc Tây Lâm đến trong quân nói với ta "

Đông Mặc, Tây Lâm là thuộc hạ thiếp thân của Tạ Quyết trong phủ.

Sau khi thành thân, viện này đều là nữ tử, cho nên hai tên thuộc hạ này bình thường đều ở ngoại viện, chỉ có khi Tạ Quyết ở trong phủ mới trở về Trử Ngọc Uyển chờ đợi phân phó.

Ông Cảnh Vũ nghe hắn nói lời này, không chút để ở trong lòng, chải tóc nhẹ giọng lên tiếng "được"

Tạ Quyết nhìn nàng một cái, liền biết nàng không bận tâm.

Nghĩ đến trong mộng hài tử của mình mất tận một tháng sau hắn mới biết được, cũng là người cuối cùng biết tin, cảm giác nặng nề lại đè nén.

Tạ Quyết buộc tốt eo phong, lại một lần nữa cường điệu: " Ta phân phó Đông Mặc, Tây Lâm có việc gì liền nói với ta, nhưng có một số việc bọn hắn cũng không biết, nàng nếu có chuyện, liền để cho bọn họ tới truyền tin. Ta trong quân doanh, có một số việc nàng không nói, ta cũng không biết "


Ông Cảnh Vũ sửng sốt một chút, từ trong gương nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc của Tạ Quyết, trong đầu cảm giác được có một tia quái dị.

Hắn nói: Nàng không nói, hắn không biết.

Đúng nha, nàng không nói, cục gỗ như hắn làm sao biết được?

Tâm tư hắn toàn bộ đặt ở bên trong công vụ, nơi nào hiểu nửa điểm chuyện của nữ nhi?

Cẩn thận nhớ lại, mình đời trước quả thực quá kìm nén.

Đời này nàng đương nhiên sẽ không giẫm lên vết xe đổ.

Ông Cảnh Vũ mang theo ý cười nhạt quay đầu trở lại: " Từ khi tới hầu phủ, phu quân thấy thiếp lúc nào lại đem việc giấu ở trong lòng chưa? "

Lúc nói lời này, cặp mắt đen của Tạ Quyết lẳng lặng nhìn nàng nửa ngày, sau đó mới trầm lặng nói: " Nàng nói với ta, ta cũng đều nghe "

Tạ Quyết biết nàng vẫn có thật nhiều việc giấu ở trong lòng.

Nàng trải qua một lần, có rất nhiều việc đều nghĩ thoáng, quả thực không giống như trong mộng đè nén bản thân, nhưng cũng có rất nhiều chuyện lén gạt hắn.

Không chỉ có nàng, hắn không phải cũng giấu diếm nàng rất nhiều việc sao?

Ví dụ như biết được lai lịch của nàng, còn có những mộng cảnh kia.

Tạ Quyết cũng nghĩ muốn nói rõ sự thật với nàng, hỏi nàng một chút chuyện sau khi hắn chết trận, lại nói bóng nói gió nàng đến cùng phải chăng đã tái giá.

Nhưng hắn hiện tại không thể.

Nếu là nói ra, chỉ sợ hậu quả khó lường.

Ông Cảnh Vũ quay người lại tiếp tục chải mái tóc có chút loạn do ngủ.