50.
Tạ Quyết đứng ở trong viện, ánh mắt nhìn tới đều là một mảnh vui cười náo nhiệt.

Có tân khách từ bên cạnh đi qua, nhao nhao hướng hắn chắp tay chúc mừng.

Hắn gật đầu một chút: “ Đa tạ ”

Thanh âm rơi xuống, tiếp đó từ trong đám người tìm kiếm thân ảnh thê tử.

Sau một lúc, mới nhìn thấy thê tử mặt đầy ý cười từ nguyệt cửa đi vào, lại nhìn nàng ung dung nói chuyện cùng tân khách.

Ánh mắt không tự chủ được nhìn nàng, cho đến khi thê tử nhìn sang, đối diện với nụ cười dịu dàng kia, Tạ Quyết mới thu lại ánh mắt.

Lúc thu lại ánh mắt, từ hành lang trên bậc đi xuống, xuyên qua đám người, đi tới bên cạnh nàng.

Ông Cảnh Vũ nói: “ Phu quân sao không lại không đi chiêu đãi biểu thúc bá? ”

Tạ Quyết thản nhiên nói: “ Bọn hắn lớn tuổi hơn ta, trò chuyện không cùng đề tài ”

Ông Cảnh Vũ oán thầm, ngươi ngày bình thường ngay cả ngồi xuống cũng không  thèm nói chuyện, chỗ nào cần ngươi nói chuyện cùng?

Nàng thuận tiện nói: “ Đúng nhỉ, biểu thúc bá tuổi quả thực hơi lớn, vậy biểu huynh biểu đệ đâu? ”

Tạ Quyết nhìn nàng một cái, tỉ mỉ nói: “ Cũng trò chuyện không được ”

...

Hắn ngược lại là không có một chút xấu hổ.

Có người đến chúc mừng, Ông Cảnh Vũ cũng không tiếp tục nói buôn chuyện cùng hắn, nửa quay người cười một tiếng khách khí với khách nhân.

Một lát sau, hai phu thê sóng vai đi qua cầu khúc vào trong đình.

Lan ca nhi hiện tại là nhũ mẫu ôm, Ông Cảnh Vũ cùng Tạ Quyết hướng về phía lão thái thái kêu một tiếng tổ mẫu, sau đó tiến lên ôm Lan ca nhi vào trong ngực.

Một bên có người cười nói: “ Hầu gia cùng Ông nương tử đứng ở một chỗ, thật đúng là xứng đôi vừa lứa, duyên trời tác hợp ”

Lúc này Tạ gia đường cô tổ mẫu tiếp lời: “ Nào chỉ có duyên trời tác hợp, Ông nương tử quả thực là phúc tinh của Vĩnh Ninh hầu phủ, hầu gia không chỉ bình an trở về, còn được thánh nhân trọng dụng, càng là vào hầu phủ năm thứ hai đã sinh được một tiểu tử mập mạp,đây không phải là phúc tinh sao? ”

Kim Đô vọng tộc giỏi nhất chuyện mượn gió bẻ măng, đời trước Ông Cảnh Vũ hối hận, đem mình hạ quá thấp, lão thái thái lại không hài lòng với tôn tức như nàng, cho nên mắt những người này đều đặt ở trên đỉnh đầu, ánh mắt đều mang theo khinh miệt.

Bây giờ sinh hạ trưởng tử cho hầu phủ, được hầu phủ coi trọng, các nàng liền từng người cười đến cực rạng rỡ, khách khí có thừa.

Nhưng các nàng đều có tâm tư châm ngòi thổi gió.


Ông Cảnh Vũ đối với bộ mặt dối trá lễ nghĩa của các nàng sớm nhìn thấu triệt để.

Nàng nhẹ vỗ về Lan ca nhi trong ngực, nửa đùa nửa thật nói: “ Phu quân được thánh nhân trọng dụng là bản lĩnh của chàng, cũng không phải công lao của tức phụ, lời cô tổ mẫu nói, tức phụ gánh không nổi ”

Dăm ba câu liền nói Tạ Quyết có bản lĩnh, liều mạng kiếm công danh, bây giờ qua lời các nàng nói lại dán đến trên người nàng, nàng chịu không nổi cái danh này.

Lão thái thái nghe vậy, nụ cười trên mặt tươi thêm chút.

Người nói lời này tươi cười ngược lại không có nửa phần biết xấu hổ, mà nhìn về phía Tạ Quyết: “ Tạ hầu mừng quý tử, bây giờ lại được thánh nhân trọng dụng, có thể nói là song hỉ lâm môn, về sau cũng không thể quên biểu đệ ngươi đấy ”

Tạ Quyết nhìn về phía đường cô tổ mẫu, cũng không nhớ rõ là vị biểu đệ nào, chỉ nói: “ Biểu đệ có năng lực, không cần tôn nhi giúp đỡ cũng có thể thăng quan tiến chức ”

Lão phụ nhân kia nói: “ Cũng không thể nói như vậy, có năng lực thì thế nào, cũng không có quý nhân trợ giúp, sao có thể có thể phong quang rực rỡ? Cho nên nha, hầu gia như ngươi nhưng phải xem ở mặt thân thích giúp đỡ thêm mới thành công ”

Ở tiệc trăm ngày nói những lời này, thực sự là làm cho người ta nghe thấy mà ngại.

Nhưng Tạ Quyết lại không phải loại người được nuông chiều, thần sắc hắn lạnh nhạt đáp: “ Nếu không, đem biểu đệ đưa đến Kiêu Kỵ binh ”

Trên mặt đường cô tổ mẫu bày ra vẻ vui mừng, lại nghe hắn nói: “ A huynh của A Vũ nhập quân doanh cũng đã được mấy tháng, trải qua khảo hạch thăng làm thập trưởng, lại làm khảo hạch một năm nữa, thông qua chính là bách phu trưởng, nếu biểu đệ vào trong quân, tự nhiên cũng giống như vậy ”

Lão phụ nhân nghe vậy, nụ cười trên mặt bỗng nhiên cứng đờ, thốt lên: “ Tôn nhi nhà ta đường đường là quan lại, cái thứ thân phận thấp kém kia sao có thể so sánh được? ”

Sau khi nói xong lại nhìn về phía Ông Cảnh Vũ, giống như mang theo xin lỗi nói: “ Là ta nhất thời nhanh miệng, Ông nương tử cũng không nên để ý ”

Lời nói đều đã nói xong, lại kêu người ta không nên để ý?

Đường cô tổ mẫu này là ỷ ngang hàng với lão thái thái, mới dám nói những lời như vậy?

Sắc mặt mấy người trong đình đều trở nên cực kì vi diệu, chính là đến cả nụ cười trên mặt lão thái thái cũng nhạt đi rất nhiều.

Ý cười trên mặt Ông Cảnh Vũ vẫn chưa tan, không nhanh không chậm nói: “ Phu quân mười mấy tuổi đã nhập quân doanh, cũng là đi lên từ tiểu binh. Thông qua khảo hạch mới được thăng làm thập trưởng, về sau mới làm bách phu trưởng, thiên phu trưởng. Cho nên đây không phải là liên quan đến thân phận cao thấp, mà là có đủ năng lực để thông qua khảo hạch không, nếu có bản lĩnh thì mặc luận thân phận cao thấp đều có thể thăng quan tiến chức ”

Nói đến lời cuối cùng, lại nhìn về phía Tạ đường cô tổ mẫu, cười yếu ớt nói: “ Tức phụ không có ý chê bai biểu đệ, cô tổ mẫu chớ nên trách tội ”

Tạ gia đường cô tổ mẫu bị nghẹn họng, ý cười trên mặt nhất thời khó mà duy trì, gặp thấy bà ta như thế, khóe miệng đám người khác khẽ mím lại mhẫn nhịn cười.

Các nàng cái khác không thích xem, lại thích xem náo nhiệt nhất.

Mắt lão thái thái mắt nhìn cô muội muội của phu quân mình, ý cười trên mặt tắt lịm.

Rất uy nghiêm mở miệng: “ Nay là ngày tằng tôn của ta đủ trăm ngày, nếu có ai huyên náo dẫn đến yến tiệc không vui, ta liền đuổi người đó đi, sẽ không nhớ đến mặt tình cảm ”

Đám người thích xem sắc mặt người khác, hôm nay không chỉ có Tạ hầu, ngay cả lão thái thái cũng đều bảo vệ Ông thị, xem ra Ông thị này đúng là đắc tội không nổi.


Có người cười cười, ngữ khí nhẹ nhàng chậm rãi, trong lời nói ẩn chứa hàm ý: “ Hôm nay là tiệc trăm ngày của tiểu thế tử, nếu là hiểu chuyện sẽ không đi gây khó xử cho người khác, còn huyên náo đến nỗi khiến người khác không vui, không biết là có rắc tâm gì? ”

Đường cô tổ mẫu muốn nói gì đó, lại bị lão thái không mặn không nhạt liếc mắt nhìn, sợ thật sự bị đuổi đi ra đến không còn mặt mũi, liền ngượng ngùng ngậm miệng lại.

Bầu không khí chỉ lúng túng trong chốc lát, chiy một lát lại bắt đầu nói chuyện náo nhiệt.

Tạ Quyết nhìn nhi tử ngủ trong ngực thê tử, tiến lên phía trước nói: “ Ta ôm Lan ca nhi trở về phòng, nàng cùng mọi người nói chuyện ”

Buổi săn mùa xuân kết thúc, quân vụ của Tạ Quyết không còn ngổn ngang, cũng thường xuyên trở về phủ.

Mỗi lần trở về, Ông Cảnh Vũ đều sẽ đưa Lan ca nhi cho hắn ôm một lúc, cho nên Lan ca nhi cũng thích ở cùng một chỗ với hắn.

Tạ Quyết từ trong ngực thê tử ôm lấy nhi tử, theo đó mà ra ngoài.

Gánh hát mở nhạc, đám người cũng nhao nhao hướng phía thủy lâu nhìn lại.

Ước chừng tới giờ dậu mới khai tiệc.

Trên sân vẫn hát hí khúc như cũ, tân khách đã lục tục vào chỗ ngồi dùng tiệc.

Ông Minh Tuyển là nghĩa huynh Ông Cảnh Vũ, tất nhiên là ngồi cùng bàn với chủ nhà.

Tiệc diễn ra được hơn một nửa, liền cùng Tạ Quyết đi đến bàn của mấy tướng sĩ Kiêu Kỵ binh để uống vài chén rượu, Ông Minh Tuyển liền bị Thạch giáo úy kéo tới bàn nâng ly.

Vào trong quân chỉ non nửa năm, Ông Minh Tuyển cùng Thạch giáo úy ngược lại tình cảm tốt như huynh đệ.

Trên bàn rót rượu lẫn nhau, Ông Minh Tuyển còn đem Võ Tích kéo tới cản rượu, hai người đấu với một mình Thạch giáo úy.

Sắc trời dần tối, có thật nhiều người mang theo nữ quyến cáo từ rời đi.

Dù vậy, tiền viện vẫn náo nhiệt như cũ.

Ông Minh Tuyển, Thạch giáo úy cùng Võ Tích uống không ít rượu, rượu nhiều sẽ la hét nhiều, liên tiếp muốn đi nhà xí.

Võ Tích vừa từ nhà xí đi ra, nghe được một tiếng “bịch” , còn loáng thoáng nghe được tiếng ưm ưm của nữ tử.

Võ Tích khẽ giật mình, suy tư mấy giây, vẫn là cẩn thận từng li từng tí đi về phía phòng truyền ra tiếng vang.

Đứng tại ngoài phòng, mơ hồ nghe được bên trong truyền đến tiếng nữ tử cầu cứu.

Trên người Võ Tích có chút men say, nhưng vẫn giữ được bản tính mà suy nghĩ có nên quản việc này hay không?


Nếu quản việc này, sợ là vướng phải rắc rối.

Suy nghĩ chốc lát, mắt nhìn chung quanh, cũng không bắt gặp người ở bên ngoài.

Võ Tích không có ý định quản, quay người muốn rời đi.

Nhưng lúc mới quay người lại muốn rời đi, sau lưng chợt truyền đến âm thanh tiếng mở cửa.

Võ Tích bỗng nhiên quay người, cùng nam nhân đeo mặt nạ trong đoàn hát hí khúc đụng mặt nhau.

Nam nhân kia phản ứng cực kì nhanh, ném một vật về phía Võ Tích, Võ Tích nhạy bén tránh đi, nhân lúc đó têb nam nhân kia liền nhanh chóng chạy trốn về hướng khác.

Võ Tích cũng không đuổi theo, chỉ nhìn mặt nạ dưới đất một chút, lại nhìn pướng phương người kia chạy trốn nhìn thoáng qua.

Chậm nửa giây sau mới ý thức được không thích hợp, hắn lập tức muốn đi, lại nhìn thấy nữ tử quần áo không chỉnh tề, khóc đến đỏ bừng cả hai mắt chẳng biết lúc nào đã đi đến cửa, hoảng sợ nhìn qua hắn.

Võ Tích trong nháy mắt hiểu rõ, hắn bị ép gánh tội.

Men say chớp mắt tỉnh lại, biết chuyện này hỏng rồi.

Tuyệt đối không thể khiến mỹ tỳ này hô lên bất kỳ âm thanh nào, nếu không có mười cái miệng cũng đều nói không được!

Nhưng vừa nghĩ tới, sau lưng liền truyền đến thanh âm kinh ngạc của Ông Minh Tuyển: “ Võ giáo úy, đây, đây là chuyện gì xảy ra? ”

Đang muốn đi đánh ngất tỳ nữ, Võ Tích chợt sững sờ quay người lại, thấy được sắc mặt lộ ra chấn kinh của Ông Minh Tuyển.

....

Ông Cảnh Vũ cùng Tạ Quyết ở cửa phủ tiễn khách, Minh Nguyệt sắc mặt vội vã bước nhanh đến, cách mấy bước hướng phía nàng kêu một tiếng: “ Nương tử ”

Ông Cảnh Vũ nhìn nàng ấy một chút, thấy mặt nàng hơi bối rối, nói với Tạ Quyết: “ Minh Nguyệt hình như có lời muốn nói với thiếp, thiếp đi xem một chút ”

Tạ Quyết gật đầu, nhìn về phía nàng rời đi.

Có khách rời đi, hắn thu lại ánh mắt đi đưa tiễn khách nhân, kế đó nhìn về phía chủ tớ hai người, lại lơ đãng nhìn thấy ánh mắt ngưng trọng của thê tử.

Tạ Quyết mi nhíu lại một chút, cùng quản sự ở một bên nói hắn ta tiễn khách cho tốt, sau đó cất bước đi về hướng các nàng.

Đến gần, Ông Cảnh Vũ mới nhỏ giọng nói bên tai hắn: “ Minh Nguyệt nói Võ giáo úy uống nhiều, làm nhục tỳ nữ trong phủ, đúng lúc bị a huynh bắt gặp ”

Hai mắt Tạ Quyết chớp chớp, sắc mặt đen xì, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt vội vàng thấp giọng nói: “ Phát hiện việc này, đại công tử lập tức đem người bắt lại, nô tỳ trùng hợp đi qua, đại công tử nói việc này không thể lộ ra, lại để cho nô tỳ đem việc này lặng lẽ nói cho nương tử ”

Sắc mặt Ông Cảnh Vũ cũng lạnh xuống, nhưng nàng rất nhanh bình tĩnh lại: “ Hôm nay là tiệc Lan ca nhi trăm ngày, không thể ầm ĩ, nếu không sẽ trở thành trò cười, cho nên trước tiên cần phải đem chuyện này đè xuố.ng, trước đưa tiễn nốt đám tân khách còn lại rồi đi xử lý ”

Nhìn về phía Tạ Quyết, hỏi: “ Phu quân cảm thấy thế nào? ”

Tạ Quyết mím môi trầm mặc hai giây, phân phó Minh Nguyệt: “ Để Đông Mặc cùng Tây Lâm đi trông coi, không thể để cho kẻ nào tới gần ”


Minh Nguyệt hạ thấp người, lập tức vội vàng rời đi.

Tạ Quyết cùng Ông Cảnh Vũ trở lại trước cửa phủ, trên mặt đều không lộ ra nửa điểm khác lạ, tiếp tục tiễn khách.

Sau một lúc lâu, Tạ Quyết hình như suy nghĩ ra cái gì đó, mắt nhìn thê tử bên cạnh, cảm thấy có một chút hoài nghi.

Việc này, là nàng bài trí? Hay vẫn là Võ Tích làm?

Tuy hắn đã sớm hoài nghi Võ Tích, chỉ là Võ Tích vẫn không có lộ ra nửa điểm đáng nghi.

Nếu Võ Tích thật sự có vấn đề, tự nhiên sẽ vạn phần cẩn thận, không có khả năng phạm phải loại sai lầm ngu xuẩn này.

Con ngươi đen nhánh của Tạ Quyết lại lần nữa nhìn thê tử đang đưa tiễn khách, ý cười trên mặt cười yếu ớt, mắt sắc lại vừa hắc vừa trầm.

Đáy mắt có một tia dò xét.

Cho nên, đến tột cùng là Võ Tích thật sự phạm tội?

Hay vẫn là nàng bố trí?

Ông Cảnh Vũ hình như cảm thấy có ai đang nhìn mình, vừa vặn bên cạnh là Tạ Quyết...

Nàng quay đầu nhìn Tạ Quyết, thấy sắc mặt hắn lạnh nhạt, hướng về phía tân khách đi ra ngoài gật đầu một chút.

Là ảo giác?

Ông Cảnh Vũ thu lại ánh mắt, tiếp tục tiễn khách.

Thẳng đến khi khách nhân đều đi hết, chính là Kiêu Kỵ binh cũng tốp năm tốp ba rời đi.

Thạch giáo úy đi tới, nói: “ Võ giáo úy cùng Ông thập trưởng đi đâu không biết? ”

Tân khách đã đi hết, mặt Tạ Quyết lạnh lẽo, trầm giọng nói: “ Đi theo ta ”

Nói xong liền rời khỏi cửa.

Thạch giáo úy mờ mịt nhìn Ông nương tử, lại nhìn bóng lưng hầu gia, vội vàng đuổi theo.

Ông Cảnh Vũ nhìn thân ảnh Tạ Quyết rời đi, ánh mắt trầm lại.

Nàng ngược lại phân phó quản sự: “ Để người thu dọn tốt, ta không thể nhìn chằm chằm ”

Dứt lời, nàng cũng đi về hướng Tạ Quyết rời đi.

Viện tử bị Đông Mặc trông coi, thấy là chủ mẫu, cũng không dám cản.

Ông Cảnh Vũ mới đi đến cửa phòng, liền bắt gặp Tạ Quyết bỗng nhiên một cước đạp lên người Võ Tích.

Võ Tích lập tức bị đạp ngã trên mặt đất, ho hai tiếng, khóe miệng ẩn ẩn có tia máu tràn ra, lúc này có thể thấy được một cước kia của Tạ Quyết đạp có bao nhiêu ác.