90.


Tháng năm, ánh nắng ấm áp.



Trong khoảnh sân xanh ngát đầy hương hoa truyền đến tiếng cười vui vẻ của hài tử.



Minh Nguyệt bưng bánh ngọt cùng sữa bò từ ngõ hẻm đi qua, nghe thấy tiếng cười, cũng không khỏi tự chủ nở nụ cười theo.



Đi qua ngõ nhỏ, từ nguyệt cửa vào, vòng qua đường mòn trong viện, bắt gặp dưới bóng cây, chủ tử nhà mình đang dẫn tiểu chủ tử đi dạo.



Lan ca nhi vừa học đi đường không được bao lâu, thích nhất là a cha a nương giang hai cánh tay ở phía trước chờ hắn, hắn mỗi lần đều sẽ hướng phía a cha a nương hấp tấp chạy tới, bịch một cái nhào vào trong ngực, phát ra tiếng cười thanh thúy.



Sau khi cười đủ, nãi thanh nãi khí* hô "a nương, a nương" , đáng yêu đến không chịu được.



(* 笑着夸奖 nãi thanh nãi khí: tiếng con nít ngây ngô).



Ông Cảnh Vũ ôm Lan ca nhi mền mềm thơm thơm, ở trên mặt hắn bẹp một ngụm, cười khích lệ nói: " Lan ca nhi thật lợi hại, đều biết chạy rồi "



Lan ca nhi cũng học dáng vẻ a nương, cũng ở trên mặt a nương bẹp một ngụm, sau đó liền cười khúc khích vui vẻ.



Đôi mắt Ông Cảnh Vũ trong nháy mắt liền sáng lên, trong lòng giống như ăn phải viên mật, ngọt lịm.



Đem Lan ca nhi bế lên, cười tủm tỉm: " Con sao lại ngoan như vậy a! "



" A, a nương hôn hôn... ". Lan ca nhi mới một tuổi nên nói chuyện vẫn chưa lưu loát, nhưng không ảnh hưởng ý tứ hắn muốn truyền đạt, lúc hắn nói chuyện, sẽ đem bên má chưa được hôn tiến về phía trước.



Hành động đáng yêu và tính trẻ con của hắn, khiến Ông Cảnh Vũ rất hạnh phúc, lại hôn một chút lên mặt non mềm của hắn.




Minh Nguyệt đem sữa bò cùng điểm tâm bỏ vào một bên trên mặt bàn, nói: " Nương tử, sữa bò đã làm xong "



Nghe được chữ sữa bò, có lẽ là biết sẽ ngọt, Lan ca nhi hưng phấn giơ tay hô: " Trâu trâu, trâu trâu* "



(*牛: Bò, trâu ).



Ông Cảnh Vũ ôm hắn đi đến trước bàn, đem hắn bỏ vào trong ghế cao có tay vịn.



Nhũ mẫu bên cạnh vội vàng cầm khăn ướt lau sạch hai tay nhỏ cho tiểu công tử.



Lan ca nhi rất ngoan, đều không có ầm ĩ, ngoan ngoãn chờ ăn bánh ngọt cùng uống sữa bò.



Ông Cảnh Vũ đưa cho hắn một khối bánh ngọt nhỏ, sau khi nhận lấy hắn liền cắn một ngụm nhỏ, ngọt đến mức đôi mắt hắn đều cong thành một thẳng.



Có thể là do ảnh hưởng bởi Tạ Quyết, lúc Lan ca nhi đang ăn, đều rất ngoan ngoãn, rất yên tĩnh.



Hiện tại liền là như vậy. Mặt mày cong cong, cũng không nói chuyện, chỉ lặng yên ăn bánh ngọt.



Thấy hắn ăn non nửa khối bánh ngọt, Ông Cảnh Vũ mới đổ ba phần cốc sữa bò cho hắn uống.



Lan ca nhi nhấp một hớp nhỏ, tiếp đó giống như lão đầu uống hai hớp rượu trong quán, thỏa mãn a một tiếng, con mắt mở to, vô cùng bất mãn.



Dáng vẻ này của hắn, đem người trong lương đình đều làm cho tức cười.



Minh Nguyệt nói: " Từ khi tiểu công tử biết nói chuyện đến khi biết đi, tiếng cười trong viện liền không dứt, tiểu công tử giống như hạt dẻ biết cười "



Có lẽ là biết đang nói mình, Lan ca nhi đang cúi đầu uống sữa bò ngẩng đầu lên, nhìn Minh Nguyệt nhe răng cười một tiếng.




Bắt gặp tiểu oa oa phấn điêu ngọc trác cười với mình, Minh Nguyệt vội vàng che miệng kích động nói: " Nương tử người nhìn người nhìn, tiểu công tử cười với nô tỳ "



Nhũ mẫu cười nói: " Tiểu công tử còn nhỏ đã biết nựng cô nương, lớn lên không biết sẽ ra sao? "



Ông Cảnh Vũ nhìn về phía nhi tử, ý cười ôn nhu sờ lên đầu hắn, trong lòng tự nhủ hắn không cần phải đi dỗ dành cô nương khác, nhưng cũng không thể giống phụ thân hắn trước khi giác ngộ, quả thực có thể tức chết người.



Có lẽ là Tạ Quyết làm du hồn phiêu đãng năm năm, lại trở về làm người hơn hai năm, cho nên hiện tại rất có tiến bộ.



Không chỉ có son phấn bột nước, hắn ngẫu nhiên cũng sẽ mang một ít đồ chơi nhỏ ở ngoài thành về cho nàng.



Đến tháng ba, hắn ở ngoài thành hái cho nàng rất nhiều hoa sen, về sau nàng liền lột đài sen, lấy hạt sen pha trà để uống.



Hắn cũng mang về rất nhiều hoa sơn dã, một số nàng ép thành hoa khô.



Hắn cũng mang về cho nàng con dế mèn hoặc con châu chấu làm từ lá tre lá mây, cũng thừa dịp buổi tối dẫn nàng du hồ nhìn đom đóm bay đầy trên bầu trời sao.



Nói không có một chút rung động, ngay cả nàng cũng không tin.



Ông Cảnh Vũ buông bỏ quá khứ, hết thảy đều thuận theo tự nhiên, đối với tình cảm của Tạ Quyết cũng không quá mức chống cự.



Bây giờ đã trôi qua nửa năm, ngược lại cũng đem chuyện Tạ Quyết trùng sinh quên dần.



Lấy lại tinh thần, nhìn Lan ca nhi ăn đến nỗi bên miệng dính đầy vụn bánh ngọt, nàng dùng khăn tỉ tê lau cho hắn.



Lúc này, Lan ca nhi bỗng nhiên giãy dụa muốn từ trên ghế đứng lên, cao hứng hô: " Thiếp thiếp, thiếp thiếp "




Thiếp thiếp là Lan ca nhi mồm miệng phát âm không chuẩn kêu ra, hắn kỳ thật muốn kêu là "cha" *.



(* 贴 /tiē/: thiếp (dán) và 爹 /diē/: cha. Phát âm gần giống nhau, cái đầu tiên âm đầu đọc là "th" , cái sau âm đầu đọc là "t" ).



Ông Cảnh Vũ quay đầu, thấy Tạ Quyết một thân áo đen từ phía sân đi tới.



Nàng cười cười, sau đó rót một chén sữa bò, lúc Tạ Quyết đến gần đưa cho hắn.



Tạ Quyết tiếp nhận sữa bò uống một hơi cạn sạch, cúi đầu xuống liền thấy Lan ca nhi dùng ánh mắt trông mong mà nhìn chằm chằm vào cái cốc trong tay hắn, còn nuốt một ngụm nước bọt.



Tạ Quyết buông cốc xuống, khom lưng đem hắn bế lên, cùng thê tử nói: " Lan ca nhi giống như muốn uống sữa bò "



Ông Cảnh Vũ: " Đừng, hắn không thể uống nhiều "



Tạ Quyết nghe vậy, cảm thấy có lỗi nhìn về phía nhi tử: " A nương con nói không cho con uống, ta nghe a nương con "



Giống như nghe hiểu không thể uống nữa, cái đầu nhỏ trong nháy mắt gục xuống, ỉu xìu ỉu xìu.



Ông Cảnh Vũ cùng hắn giảng đạo lý: " Con đã uống rồi, nếu lại uống, răng sẽ đau "



Lan ca nhi nghe nói như thế, nghiêng đầu một chút, giống như đang suy nghĩ đây là ý gì.



Hình như đã hiểu, cho nên lắc lư đầu, mồm miệng không rõ nói ra: " Lan ca nhi uống nữa, răng sẽ đau "



Ông Cảnh Vũ rất vui mừng, Lan ca nhi mặc dù mới một tuổi, nhưng rất nghe lời, cũng có thể nghe hiểu.



Hai phu thê cười cười, Ông Cảnh Vũ hỏi Tạ Quyết: " Làm sao hôm nay trở về rồi? ". Mắt nhìn sắc trời, lại nói: " Còn trở về sớm "



Tạ Quyết đã liên tục ở trong quân vài ngày, hôm nay buổi chiều liền trở về, sớm đến nỗi làm cho nàng hơi kinh ngạc.




Tạ Quyết trả lời: " Hôm nay nhớ nàng cùng Lan ca nhi, liền trở về "



Ông Cảnh Vũ nhẹ liếc xéo hắn một chút, đều đã nói, trong phòng muốn nói cái gì cũng được, nàng cũng có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng đang ở bên ngoài hắn phải bảo trì bộ dáng trầm mặc ít nói, lãnh nhược băng sương*.



(*Lãnh nhược băng sương: ở đây ý chỉ người lạnh lùng ).



Nhưng bây giờ có chỗ nào giống dáng vẻ lạnh lùng?



Tạ Quyết lặng lẽ cúi đầu xuống, sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nhi tử, nói: " Mấy ngày không thấy, Lan ca nhi giống như nhiều thêm chút thịt "



Ông Cảnh Vũ: ...



Mới có ba ngày không thấy, còn có thể nhiều hơn bao nhiêu thịt?



Hắn muốn dời lực chú ý của nàng, cũng không biết cách tìm cái cớ hay hơn một chút.



Tạ Quyết ôm Lan ca nhi ở trong viện chơi, thằng nhóc liền ghé vào trên vai rộng ngủ thiếp đi.



Tạ Quyết đem nhi tử ôm vào trong phòng, động tác chậm rãi đem Lan ca nhi bỏ vào trên giường lớn.



Kéo chăn mỏng đắp lên trên người hắn, nhìn dáng vẻ nhi tử ngủ say, ngũ quan cũng nhu hòa theo.



Đời trước vô duyên với hài tử, đời này đùng một cái đã biết nói chuyện, biết chạy, trong đầu trăm mối cảm xúc ngổn ngang.



Nghĩ đến điều này, hắn vươn tay khẽ xoa đầu Lan ca nhi.



Ông Cảnh Vũ trông thấy động tác này của hắn, đi tới nhẹ giọng nói: " Lan ca nhi rất ngoan, bình thường đều rất ít cáu kỉnh, mặc dù muốn gặp chàng, nhưng đoán được chàng về không được, cũng không ầm ĩ "



Tạ Quyết quay đầu nhìn thê tử, thấp giọng nói: " Tính tình Lan ca nhi giống nàng "



Ông Cảnh Vũ cười một tiếng: " Thế thì chưa hẳn, lúc ta còn nhỏ rất tinh nghịch, ta nghe tổ mẫu nói chàng lúc nhỏ ngoại trừ không thích cười, tính tình cũng giống Lan ca nhi bây giờ, không đáng yêu cũng không thích ầm ĩ, lúc ăn không nói lời nào, cũng không tham ăn "