—— Anh Nương là người điên, phu thê Vĩnh Ninh hầu bởi vì phụ thân nàng ta là người trung liệt*, mới đón vào phủ chăm sóc.

(*Trung liệt: Nói người trung thành khảng khái đã hy sinh vì chính nghĩa).

Tin này giống như mọc cánh, ngoại trừ Thanh Trần viện bị ngăn cách với bên ngoài, đã truyền khắp hầu phủ, thậm chí còn lan cả ra ngoài phủ. 

Ngay cả Tạ Quyết đang ở trong quân luyện binh cũng nghe thấy tin tức này, càng không nói đến Võ Tích.

Võ Tích hai tháng trước nhận được tin tức, nói thê tử của gian tế dẫn theo nhi tử bỏ trốn khỏi Hãn Vân trại, trên tay có khả năng nắm giữ tin tức trọng yếu của Hãn Vân trại, nàng ta có lẽ sẽ đem tin tức này đưa đến tay một vị quan viên nào đó, kêu hắn chú ý động thái của triều đình.

Sau khi nhận được tin tức, hắn ngược lại là nghi ngờ nhi mẫu Anh Nương.

Võ Tích bí mật quan sát Tạ Quyết, nhìn hắn phải chăng có nắm được manh mối gì về cường đạo Ung Châu.

Nhưng quan sát mấy ngày nay, lại không phát hiện ra nửa điểm mánh khóe.

Tạ Quyết hoàn toàn như trước đây, nghiêm khắc thao luyện tướng sĩ, có lẽ bởi vì trong phủ nhiều thêm một đôi nhi mẫu, thê tử đang cùng hắn làm ầm làm ĩ, cho nên nửa tháng này gần như đều ở trong quân, cả ngày mặt ủ mày chau.


Từ chỗ Tạ Quyết nhìn không ra mánh khóe, chỉ có dò xét từ chỗ Thạch giáo úy.

“ Đứa trẻ kia của Anh Nương, nói không chừng thật sự là của hầu gia ”. Thạch Lang lập lờ.

Võ Tích nhíu mày lại: “ Lời này của ngươi nói hình như có ẩn ý? ”

Thạch Lang giống như bởi vì chuyện Võ Tích thăng phó tướng mà có uẩn khúc trong lòng, cho nên gần đây đều rất ít đi theo bên cạnh Tạ Quyết, ngược lại Võ Tích thì thường xuyên vào chủ trướng, trở thành cánh tay trái của Tạ Quyết.

Thạch Lang nhìn về phía Võ Tích, sắc mặt âm trầm nhìn hắn ta, hiển nhiên đang giận chó đánh mèo.

“ Ngươi thật sự cho rằng hầu gia của chúng ta là người chính trực không thiên vị người khác? ”

Hắn bật cười một tiếng, lại ý vị sâu xa nói: “ Người cương trực công chính, đều sẽ có lúc phạm sai lầm, Anh Nương cũng coi như lớn lên với ta, sớm đã rễ tình đâm sâu* với hầu gia, không chừng dùng ám chiêu gì đó ở trên người hầu gia, sau đó trốn đi hạ sinh hài tử ”

(*Tình căn thâm chủng 情根深种: rễ tình đâm sâu).

Võ Tích kinh ngạc nhìn về phía Thạch Lang: “ Ngươi là nói đứa bé kia. . . ”


Thạch Lang khoát tay: “ Ta cái gì cũng chưa nói ”

Thạch Lang bỗng nhiên giống như nhớ ra cái gì đó, nói: “ Vào tháng tám tháng chín năm ngoái, hầu gia sau khi từ Man Châu trở về, mỗi tháng hình như đều ra khỏi thành một lần, ai cũng không mang theo, chỉ đem Đông Mặc cùng Tây Lâm ”

Dứt lời, Thạch Lang nhún vai nói: “ Nhưng nào có... liên quan tới ta? Hừ! ”

Cười lạnh một tiếng, liền bỏ đi.

Võ Tích nhìn bóng lưng Thạch Lang rời đi, thoáng chút đăm chiêu.

Nếu Anh Nương thật sự trốn từ Ung châu tới, sẽ che giấu mà không giống như bây giờ, huyên náo đến toàn bộ Kim Đô cũng biết, đây là sợ người bên ngoài không biết nàng ta.

Giống như muốn buộc hầu phủ thừa nhận sự tồn tại của nàng ta.

Võ Tích suy nghĩ vẫn là quyết định dựa theo lời Thạch Lang nói đi điều tra một phen.

Nhi mẫu kia đã trốn khỏi Hãn Vân trại từ đầu năm, nếu Tạ Quyết ngay tại năm ngoái liền đã kim ốc tàng Kiều*, vậy Anh Nương không thể nào là thê tử của phản đồ Hãn Vân trại.

(*Kim ốc tàng Kiều 金屋藏嬌: nhà vàng cất người đẹp).

.....

(Link đọc dán ở đầu tường)