Khoảng mười gã đàn ông vạm vỡ chặn ở cửa sảnh tiệc, chật kín lối ra, đám người đó ai nấy đều ăn mặc gọn gàng, vest đen tri thức, có điều thứ trên tay lại khiến người ta nhìn mà khiếp sợ.

Dao phay gần nửa mét lóe sáng lấp lánh, toàn bộ đều mài sắc bén, người cầm một con dao như vậy.

“Chính là hắn, bắt thằng nhãi đó lại cho tao, còn cả người phụ nữ bên cạnh hắn nữa”, gã đàn ông ra lệnh, sau đó mấy tên đàn em của hắn đi về phía Trương Khôi.

“Anh bạn, đợi chút, có phải giữa chúng ta có hiểu lầm gì không?”, Lý Lương ngăn lại, hỏi thăm.

“Hiểu lầm? Mẹ kiếp, đầu ông đây đã bị hắn đánh vỡ rồi, còn hiểu lầm cái quái gì nữa!”, gã đàn ông mắng nhiếc, chửi bới thô tục.

“Đầu ư?”, Lý Lương liếc nhìn, tay phải của gã đàn ông vẫn luôn dùng khăn tay che đầu, có lẽ hắn chính là người bị hại mà vừa nãy Trương Khôi nói, giờ đã tìm đến tận cửa.

Không hay rồi!
“Nhóc con có bản lĩnh đấy, ngay cả anh Phong của bọn tao mà mày cũng dám đánh, cũng chỉ có ở Tân Hải này thôi, chứ ở Liên Châu không có mấy người có lá gan này đâu”, trong số đám đàn ông vạm vỡ dẫn đầu, một người cười khẩy nói.

“Đại ca?”
Những người khác trong bàn cũng cảm thấy lần này Trương Khôi gây chuyện lớn rồi, có vài người thông minh đã lui ra hai bên không chút dấu vết.

“Làm sao đây?”, nhìn mấy người ép lại gần, Khương Diễm Diễm sợ hãi nắm lấy tay bạn trai, hy vọng tìm được chút an ủi.

Thế nhưng trong lúc nắm lấy, Khương Diễm Diễm phát hiện bàn tay Trương Khôi đã đầm đìa mồ hôi.


“Các người là xã hội đen à?”, Trương Khôi đứng dậy, chắp tay nói: “Tôi là Trương Khôi, ở chỗ này tôi cũng có quen biết với vài người”.

“Mày họ Trương hả?”, gã đàn ông vạm vỡ dẫn đầu sững sờ, mở điện thoại lục xem một lúc, dường như đang xác nhận gì đó, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại sắc mặt tàn ác.

“Tao còn tưởng mày là người nhà họ Trương cơ đấy… Xã hội đen ư? Mày đùa sao? Bọn tao là người đứng đắn, đừng bêu xấu như thế chứ”, sắc mặt gã đàn ông u ám, trầm giọng nói.

Bốp!
Hắn vung tay lên, giáng mạnh một bạt tai đau điếng vào mặt Trương Khôi.

Trương Khôi lảo đảo, suýt nữa không đứng vững, toàn bộ má phải sưng tấy trong nháy mắt.

Mắt đã ứ máu.

“Á!”, Khương Diễm Diễm hét lên, bị dọa sợ chết khiếp.

“Khụ khụ…”, Trương Khôi muốn nói gì đó, nhưng thứ nghênh đón hắn lại là mấy bạt tai liên tiếp.

“Anh Phong của bọn tao không phải xã hội đen gì cả, là nhà doanh nghiệp trung thực đứng đắn, bọn tao đều là người làm nghề chính đáng, mày hiểu không?”, gã đàn ông đánh đến mức đầu óc Trương Khôi choáng váng, không có sức đánh trả.

“Phiền nhất là có người nói trắng đen gì đó, có ý nghĩa không, mọi người còn có thể làm bạn sao?”
“Tao nói cho mày biết, bây giờ đã là xã hội hài hòa rồi!”
Gã đàn ông vừa lải nhải, vừa tát Trương Khôi thêm một bạt tai.

Đám người có mặt không ai dám bước lên khuyên can, suy cho cùng dao phay trên tay của đối phương quá mức dọa người.

“Lý Lương, mau đến giúp đỡ đi!”, Khương Diễm Diễm khóc nức nở nói.

“Anh Phong là người ở Liên Châu sao?”, Lý Lương vội nói với anh Phong ở bên cạnh: “Thật ra, tôi cũng có quen biết vài nhân vật có máu mặt ở Tân Hải”.

“Có máu mặt, mày là cái thá gì?”, anh Phong liếc xéo Lý Lương.

“Anh bạn, bố tôi là Giám đốc Sở Giáo dục, cũng coi như là bạn bè với quản lý sảnh tiệc của khách sạn này, nếu làm lớn chuyện, bên phía khách sạn ra mặt, e là các anh…”, Lý Lương cố gắng nói một cách giữ thể diện.

“Quen quản lý sảnh tiệc sao? E là mày khiến người khác cười rụng răng rồi đấy, Lưu Thuận Phong tao ra ngoài lăn lộn nhiều năm như thế, lần đầu tiên nghe nói quen biết một quản lý sảnh tiệc thì gọi là có máu mặt, ha ha!”, gã đàn ông tự xưng là Lưu Thuận Phong cười gằn, nói.

“Đợi đã, anh là Lưu…Thuận Phong ư?”
Khoảnh khắc nghe thấy cái tên này, một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân của Lý Lương xông lên tới não.

Ông chủ của công ty trách nhiệm hữu hạn công thương nghiệp Thuận Phong ở Liên Châu, mặc dù phần lớn người bên Tân Hải không biết, nhưng Lý Lương lại rất rõ tầm quan trọng trong đó.

Lần này, chọc phải phiền phức lớn rồi!
“Bỏ đi, tao cũng không muốn làm lớn chuyện, đưa bạn gái của hắn lên tầng cho tao, thằng ranh này thì đánh gần chết là được rồi”, Lưu Thuận Phong dặn dò.

Khương Diễm Diễm nghe câu này, sắc mặt lập tức trắng bệch.


Lý Lương cũng không khá hơn chút nào, có lẽ trong mắt người bình thường, bối cảnh gia thế của Lý Lương đã đủ ưu tú, nhưng so với những gia tộc giàu có thật sự thì hắn vẫn không đáng nhắc tới.

Nhất là bây giờ, ngay cả người đã từng là anh em cũng không bảo vệ được, sau này Lý Lương hắn còn lăn lộn kiểu gì đây!
“Lưu Thuận Phong phải không? Nể mặt tôi chút đi”, đúng lúc này, đột nhiên Lý Mộc Uyển lên tiếng.

“Nể mặt ư? Cô thì có mối quan hệ với ai nữa đây?”, Lưu Thuận Phong liếc nhìn Lý Mộc Uyển, người phụ nữ xinh đẹp kiều diễm, không khỏi khiến hắn liếc nhìn lâu hơn.

“Hơn một tháng nữa tôi sẽ gả vào nhà họ Lâm”.

Lý Mộc Uyển hờ hững nói, nhưng trong giọng điệu mang theo khí thế kiêu ngạo.

Nhà họ Lâm?
Sở Hạo Vũ ở bên cạnh xem kịch hay, đột nhiên sững sờ, anh cũng biết chuyện Lý Mộc Uyển đính hôn với người khác.

Nhưng cụ thể là ai thì Sở Hạo Vũ không rõ.

Sẽ không trùng hợp như vậy chứ… lẽ nào là người kia?
“Hóa ra là người phụ nữ đính hôn với Lâm Thừa Chí chính là cô”, Lưu Thuận Phong liếm môi nói.

“Ừ!”, Lý Mộc Uyển khẽ gật đầu.

Đúng Lâm Thừa Chí thật sao?
Sở Hạo Vũ nghĩ đến đây cũng cạn lời.

Người mà mấy ngày trước anh mới ra tay giết chết lại là chồng sắp cưới của Lý Mộc Uyển, đoán chừng cô ta vẫn không biết Lâm Thừa Chí đã không còn trên thế giới này nữa.

Thế giới này nhỏ như vậy…
Sao mình vẫn không tìm được em gái Sở Giai Kỳ ở đâu?
Haizz.

Sở Hạo Vũ không hiểu lắm.

“Vậy cô có biết tôi với lão già chó má họ Lâm đó có thù oán gì không?”, trong ánh mắt của Lưu Thuận Phong lóe lên tia sáng dâm loạn: “Cô cũng lên tầng với tôi đi, tôi muốn xem thử cháu dâu của lão già họ Lâm có chỗ nào đặc biệt”.

Lưu Thuận Phong hoàn toàn không xem nhà họ Lâm trong miệng Lý Mộc Uyển ra gì, hắn cũng không phát triển sự nghiệp ở Tân Hải nên cũng chẳng cần sợ ai.

“Anh?”
Lý Mộc Uyển hoàn toàn không ngờ, thể diện của nhà họ Lâm lại không hề có ích gì.

Cô ta bị hai gã đàn ông lôi đi.

“Các người làm gì vậy… Buông tay, khốn kiếp… Lý Lương, cứu tôi”, vẻ kiêu ngạo của Lý Mộc Uyển sụp đổ ngay lập tức, cô ta cầu cứu với Lý Lương ở gần cô ta nhất, Lý Lương muốn ra tay, nhưng căn bản không có can đảm.


Nếu nhỏ hơn mấy tuổi, còn đang học trên trường, tuổi trẻ nhiệt huyết đầy máu lửa, đoán chừng Lý Lương sẽ rất kiên cường.

Nhưng bây giờ… hắn hiểu có những người không phải hắn có thể chọc vào được.

Cho dù bị người ta chế nhạo thì sao chứ?
Nhất thời trong sảnh tiệc mọi người đều bàng hoàng, không ai dám ra mặt.

“Còn cả cô gái kia nữa, đưa đi cùng luôn”, Lưu Thuận Phong chỉ về phía Hoàng Mộng Đình rồi nói.

Đám đàn em của hắn ta cũng đi đến trước mặt Hoàng Mộng Đình, chuẩn bị đưa cô ta đi.

Hoàng Mộng Đình bị dọa sợ run lẩy bẩy, suýt nữa đã té ngã.

“Tôi không ra tay đánh anh ta, không liên quan đến tôi”, Hoàng Mộng Đình căng thẳng đến mức sắp khóc tới nơi.

Đúng vào lúc này, một bóng người xuất hiện trước mặt cô ta.

Người trong sảnh tiệc đều sững sờ.

Là Sở Hạo Vũ.

Bóng dáng gầy yếu chắn trước mặt gã đàn ông vạm vỡ, tạo nên sự trái ngược rõ rệt.

“Sở Hạo Vũ… giúp tôi”, ở bên cạnh, Lý Mộc Uyển như tìm được cọng rơm cứu mạng, sau khi do dự một lát mới lên tiếng.

“Thằng ranh kia, mày lại quen ai nữa sao?”, gã đàn ông vạm vỡ nhìn Sở Hạo Vũ đang đứng trước mặt với vẻ giễu cợt, lúc nãy Lý Lương không biết thân phận của bọn chúng nên mới ra mặt, không ngờ bây giờ cái tên Lưu Thuận Phong đã được nhắc đến, mà vẫn có người dám đứng ra.

“Tôi không quen ai hết”, Sở Hạo Vũ chắp hai tay ra sau lưng nói.

“Ý là mày không có chỗ dựa nào cả sao?”, gã đàn ông vạm vỡ chế giễu.

“Không, tôi chính là chỗ dựa lớn nhất của tôi”, Sở Hạo Vũ kiêu ngạo nói.

Nghe vậy, đám người Lưu Thuận Phong bật cười ha hả.