Edit Thư

Tần Hoài Dữ biết ba có quan niệm bảo thủ về các chương trình giải trí, khó có thể lay chuyển ông nên đứng ra nói giúp.

“Ba, thật ra mới đầu đạo diễn Thi liên hệ với A Dã, sau đấy A Dã nói với con, con đã cân nhắc qua rồi mới đưa bác ấy đến gặp ba. Không sai khi nói bây giờ là thời đại của các chương trình giải trí, các chương trình chất lượng cao khi phát sóng trực tiếp có sức ảnh hưởng không kém bất cứ tác phẩm điện ảnh, truyền hình nào. Chương trình của đạo diễn Thi đều có chất lượng tốt, hướng đến chủ đề thiết thực trong xã hội, con thấy ba có thể suy nghĩ về điều này.”

Tần Sùng Lễ là người kín tiếng.

Ông vừa gặp đã yêu Lê Tương, sau này Lê Tưởng nổi tiếng, ông chứng kiến bà cố gắng gây dựng sự nghiệp, vì muốn vợ vui, Tần Sùng Lễ tình nguyện xuất hiện trước công chúng với bà, nếu không, ông sẽ chẳng bao giờ lộ diện.

Các chương trình thực tế bây giờ thực sự rất hot, ông vẫn lên mạng nên biết nhiều chương trình được xã hội đánh giá cao, không đơn thuần là mánh khóe quảng cáo kiếm lời.

Nhưng tưởng tượng đến lúc mình ăn và ngủ đều bị quay hình…

Quá đáng sợ.

Thi Định Thành đã có sự chuẩn bị chu đáo trước khi đến, ông xem lại cuộc phỏng vấn từ những năm trước để nắm bắt tính cách của Tần Sùng Lễ, biết ông ấy là một doanh nhân trình độ học vấn cao điển hình, thuộc tuýp người cổ hủ, tuy vợ là người giới giải trí nhưng có thông tin bảo ông vẫn kịch liệt phản đối quyết định tham gia show sống còn của Tần Mục Dã. 

Thi Định Thành dám đến vì ông phát hiện ra điểm yếu của con người này.

Đạo diễn Thi nói mềm mỏng: “Tần tiên sinh, nếu anh không ngại, tôi xin phép nói vài lần. Không chỉ những người trong giới mới tham gia chương trình giải trí, bây giờ rất nhiều người muốn tham gia, bao gồm những quan chức cấp cao, thậm chí cả giới nhà giàu.”

“Thế hệ trẻ trong gia đình có tiếng sẽ tham gia các thể loại ghép cặp để trải nghiệm tình yêu trước mặt khán giả, sau này còn có thể thành cặp rồi lập gia đình. Những người có chỉ số IQ cao sẽ tham gia chương trình trí tuệ để phô diễn khả năng đặc biệt và gây tiếng tăm trong ngành.”

“Nhiều gia tộc có điều kiện còn tự quay một chương trình sinh hoạt để cho công chúng hiểu cuộc sống thường ngày của họ. Những chương trình như thế đều mang lại hiệu quả tích cực, nếu anh không tin, có thể tự mình tìm hiểu một chút.”

Tần Sùng Lễ không phải người không để ý mọi người xung quanh, trong thời đại tin tức xoay chuyển chóng mặt, ông nắm rõ các loại thông tin. Hai năm trở lại đây, con cháu, thậm chí cả bậc cha chú trong một gia tộc nắm trùm dầu mỏ và một gia đình quan chức tham gia quay show, giành được ấn tượng tốt từ công chúng, khiến giá cổ phiếu tăng vọt mấy lần.

Nhưng Tần Sùng Lễ không hứng thú với việc chiếm thị phần bằng dư luận.

Đạo diễn Thi tiếp tục giải thích chậm rãi: “Tôi biết những hiệu quả này không hề hấp dẫn anh, nhưng đối với sự nghiệp sau này của ảnh hậu Lê Tương, chẳng phải nó hỗ trợ rất lớn sao? Chỉ bằng một vài bức ảnh gây hiểu lầm của anh, hình tượng nữ diễn viên quốc dân Lê Tương trong mắt người hâm mộ tuột dốc không phanh, từ một niềm mơ ước của nhiều người trở thành người đáng thương hại, điều này chắc chắn sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến sự nghiệp diễn xuất sau này của cô ấy.”

Quả nhiên, sắc mặt Tần Sùng Lễ thay đổi.

Đạo diễn Thi và Tần Hoài Dữ lặng lẽ trao đổi ánh mắt.

Hai người đều biết đây là điều duy nhất đủ sức kích thích Tần Sùng Lễ.

Tần Hoài Dữ thấp giọng nói: “Ba, hôm qua con nói với mẹ rồi, mẹ muốn quay lại đóng phim, mẹ mới hơn 40 tuổi nhưng chưa đạt đến đỉnh cao mẹ muốn. Hơn nữa… nhìn thấy ba, em gái và A Dã cùng xuất hiện trong chương trình, nhất định mẹ sẽ rất vui.”

Mục đích của Tần Hoài Dữ đánh vào hai phương diện.

Một là qua chương trình, mọi người sẽ biết ba của anh không phải người đàn ông cặn bã, càng không vứt bỏ vợ của mình, Tần gia vẫn là gia đình kiểu mẫu, tất cả làm đệm phóng thuận lợi cho mẹ sau này.

Quan trọng hơn, anh hy vọng ba bước ra ngoài, gần gũi với Miên Miên nhiều hơn, chỉ bằng cách đó, ba mới tin Miên Miên trở về, em ấy không phải âm mưu cài cắm của người ngoài.

Em gái đáng yêu như vậy, anh tin ba sẽ thay đổi.

Tần Sùng Lễ trầm mặc suy tư một lúc.

Ông đoán vợ sẽ quay lại đóng phim, dù sao cũng là vợ chồng hơn hai mươi năm, ông hiểu bà ấy hơn bất kỳ ai trên đời, với Lê Tương, nghề diễn viên như một nửa linh hồn của bà, rất khó từ bỏ. Hơn nữa, những năm nay, bà ấy vừa chăm sóc gia đình, vừa chăm lo sự nghiệp, trải qua bao nhiêu vất vả khổ cực, ông không muốn hình tượng bà xây dựng bị bản thân ảnh hưởng.



Cuối cùng, Tần Sùng Lễ gật đầu tham gia chương trình, nhưng cụ thể các điều khoản quy định cần phải bàn bạc thêm.

Đạo diễn Thi hài lòng mặc áo len, rời đi.

Bằng kinh nghiệm nhiều năm quay chương trình giải trí, ông nhận định mùa này sẽ lập kỷ lục phát sóng trực tiếp.

Tần Sùng Lễ đấy, nhà giàu nhất Yến Kinh, chồng của ảnh hậu Lê Tương.

Ông còn nhìn ra các thành viên trong Tần gia có tính cách rất khác nhau, chắc chắn sẽ xảy ra nhiều mâu thuẫn khi Tần Sùng Lễ nghiêm túc cứng nhắc ở chung với Tần Mục Dã nóng nảy bộp chộp.

Đúng chủ đề “Đàn ông” và “Cuộc sống gia đình” ông đang tìm kiếm.

Ông tin khán giả sẽ thấy thú vị và kích thích.

***

Lê Tương nghe tin Tần Sùng Lễ trở thành khách mời bất ngờ cho chương trình mùa hai.

Bà kinh ngạc, biết Tần Sùng Lễ làm vậy vì mình, giọng điệu có chút rối rắm: “Anh… tham gia chương trình thật à? Thật ra anh không cần bắt ép bản thân như thế, người ngoài nghĩ thế nào là chuyện của người ta, chỉ cần bọn nhỏ không sao, em sẽ không để ý.”

Tần Sùng Lễ nhẹ nhàng nắm tay bà, dịu dàng nói: “Nhưng anh để ý, anh không muốn bản thân liên lụy đến em, càng không muốn nó ảnh hưởng đến sự nghiệp của em sau này. Anh tình nguyện tham gia chương trình, anh sẽ thể hiện thật tốt, không làm em mất mặt.”

Lê Tương nghe vậy, sống mũi cay cay.

Bà cảm thấy trải qua lần biến mất này, Tần Sùng Lễ thay đổi tính cách.

Nếu là trước đây, chồng bà cứng nhắc bảo thủ, có kề dao sát cổ cũng không bao giờ đồng ý tham gia chương trình trực tiếp trước bàn dân thiên hạ.

Lê Tương biết ông ấy còn nghi ngờ thân phận của con gái nên dặn dò: “Đây là chương trình về ba và con, anh phải nhẹ nhàng với Mục Dã với Miên Miên một chút, nhất là Miên Miên.”

Tần Sùng Lễ gật đầu: “Anh biết, Tương Tương, em yên tâm đi.”

Ông đã làm xong công tác tư tưởng.

Ông lén xem mùa ghi hình trước của con trai và đứa bé kia, thấy khá thú vị, trong lòng còn nổi lên ghen tỵ.

Không cần biết đứa nhỏ giống y con gái ông từ đâu đến, có một điều không thể chối bỏ là con bé rất ngoan và đáng yêu, vì vợ, vì gia đình, ông sẽ cố gắng đối xử tốt với cô bé.



Sau bữa tối, Tần Hoài Dữ và Tần Mục Dã đi cùng ba đến phòng Miên Miên.

Miên Miên đang uống sữa, uống xong sẽ đi tắm.

Cô bé ngồi trên ghế sô pha nhỏ, khuôn mặt ung dung, biểu cảm rất hưởng thụ, hai mắt híp lại, chân đung đưa.

Dưới sự thúc giục của các con, Tần Sùng Lễ nhắm mắt đi đến trước sô pha, ngồi xổm xuống, đấu tranh nói với bé con toàn mùi sữa: “Ừm… Mùa thứ hai quay ở Hokkaido, chú sẽ cùng tham gia với cháu và anh hai, vì vậy…”

Miên Miên mở to đôi mắt.

Đôi mắt lúng liếng đen nhánh như quả nho.

Ánh mắt của bé trong veo, dễ thương đến mức ai cũng phải mềm lòng.

Tần Sùng Lễ có chút lo lắng bất an, ông biết trẻ con nhớ dai, huống hồ ông làm sai trước, không đoán ra thái độ của cô bé sẽ như thế nào.

Bé con đặt bình sữa sang một bên, giơ tay vỗ vai Tần Sùng Lễ như người lớn, nói lời sâu sa: “Chú hư, chú yên tâm đi, con biết chú vì mẹ, vì gia đình mới đồng ý tham gia chương trình, tuy chú không thích con nhưng con sẽ thay mẹ chăm sóc chú ạ.”

Tần Mục Dã xoa đầu em gái: “Em gái ngoan, để anh thơm phát.”

Nói xong, cậu cúi xuống, thơm hai cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, rồi lại xoa xoa nắn nắn.

Thái độ ngoan ngoãn của bé con ba tuổi rưỡi khiến Tần Sùng Lễ khó chịu trong lòng.

Lồng ngực của ông như nghẹt thở, không biết là do con bé quá hiểu chuyện, hay do con bé quá giống con gái ông…

Hốc mắt Tần Sùng Lễ đỏ hoe, giọng nói có phần run rẩy: “Chú… chú không ghét cháu.”

Chú chỉ quá đau lòng.

Miên Miên của ông mới được ba tuổi, lúc sinh ra nặng năm cân sáu, chính ông là người đón bé từ tay y tá hộ sinh.

Con bé vừa nhẹ vừa mềm, là đứa con gái đến tuổi trung niên ông mới có.

Lần đầu tiên ông biết hóa ra bé gái lúc mới sinh sẽ nhẹ như vậy, dường như không nặng tí nào, ông cẩn thận bế trong tay, không dám dùng lực vì bé con như cục bông, chạm mạnh sẽ vỡ nát.

Quả thật, con gái là người tình kiếp trước của ba.

Khoảnh khắc mấy đứa con trai ra đời không thể sánh được với con gái.

Giây phút đầu tiên ông bế bé là ông biết cục bông này là cục cưng duy nhất của ông, ông sẽ dành hết những gì tốt đẹp nhất cho con bé, đồng hành cùng bé lớn lên, chứng kiến con gái sống hạnh phúc mỗi ngày.

Ông quá yêu Miên Miên.

Vì vậy… khi Miên Miên ra đi, ông sụp đổ, nhìn cơ thể bề ngoài khỏe mạnh nhưng bên trong đã bị khoét hết, ông cảm thấy mình như cái xác không hồn, một cái xác không, lục phủ ngũ tạng trống rỗng.

Nỗi đau này giằng xé đến tận bây giờ chưa hề nguôi ngoai.



Miên Miên rộng lượng vỗ vai ông: “Chú đừng lo, Miên Miên không chấp chú đâu.”

Trong khoảng thời gian này, bé con cũng làm rất nhiều công tác tư tưởng trong đầu.

Lúc đầu cô bé rất tức giận nhưng nghĩ lại, bé sống 800 tuổi rồi mà Tần Sùng Lễ mới được 40 tuổi, tính ra vai vế của cô bé còn lớn hơn cả ông ấy.

Đã là người lớn thì không nên chấp trẻ con.

Tần Sùng Lễ cảm nhận bàn tay nhỏ bé, mềm mềm của đứa nhỏ trên vai, không thể chịu đựng hơn.

Trái tim rung lên từng hồi đau đớn, hô hấp như bị bóp nghẹn.

Ông hoảng hốt đứng dậy, quay lưng đi, giấu đôi mắt đỏ bừng, tránh ánh mắt của hai con trai, vội vã nói: “Chú đi trước, tối nay có một cuộc họp trực tuyến.”

Tần Sùng Lễ rời đi, Tần Hoài Dữ ngồi xổm xuống, sờ mặt em gái, nhẹ nhàng dặn: “Miên Miên, ở nhà thì không sao nhưng khi quay chương trình em không được gọi ba bằng chú nhé, gọi là ba, nếu không…những người trên mạng lại xuyên tạc linh tinh về mẹ, em nhớ chưa?”

Miên Miên chỗ hiểu chỗ không gật đầu.

Tần Mục Dã sợ cô bé gọi quen miệng, giải thích thêm cho bé hiểu hơn.

“Em gái, em có biết nếu em gọi ba là chú thì sẽ thế nào không?”

Bé con ngây ngô lắc đầu. “Thế nào ạ?”

Tần Mục Dã ra vẻ tiếc nuối: “Như vậy người dân cả nước sẽ suy đoán em là con của mẹ và chú Vương hàng xóm, thế là xong, từ nay ba hư của em sẽ đội nón có màu cả đời.”

Bé con chớp mắt, ngạc nhiên hỏi: “Mũ màu gì ạ? Có đẹp không?”

Tần Mục Dã nhịn cười, “Đương nhiên là màu xanh… Á!”

Cậu chưa nói xong đã bị Tần Hoài Dữ đạp cho một phát, anh lạnh lùng nói: “Đừng có nói linh tinh, suốt ngày nhắng nhít dạy hư Miên Miên.”

Tần Hoài Dữ bế em gái lên, chuẩn bị tắm rửa cho bé.

Miên Miên ham học hỏi, không hiểu nên tò mò hỏi tiếp: “Anh Hoài Dữ, hàng xóm nhà mình có chú nào vậy ạ? Chú họ Vương ạ? Sao em chưa bao giờ gặp nhỉ.”

Tần Hoài Dữ bế em gái đi được nửa đường, tối sầm mặt, quay lại, đạp vào mông Tần Mục Dã một cái nữa—

“Á đau đau đau!”

Căn biệt thự của Tần gia ngập tràn tiếng kêu thảm thiết của Tần Mục Dã.

***

Hai ngày trước khi khởi hành, cả nhà bắt đầu chuẩn bị.

Nhiệt độ ở Hokkaido rất thấp, tuyết phủ trắng xóa, Lê Tương sắp cho Miên Miên rất nhiều quần áo chống rét và đồ dùng hàng ngày, bà còn kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần, sợ quên thứ gì đó.

Yến Kinh bây giờ cũng rất lạnh nhưng Miên Miên lại thích chơi ngoài sân.

Vì bé có một “người bạn”, đó là con chó Samoyed khổng lồ trắng muốt.

Tần Mục Dã sợ bé chơi lâu bị cảm lạnh nên đi ra tìm. 

Thấy em gái cưỡi con hồ ly suốt ngày giả mạo chó kia, cậu nổi giận đùng đùng đi tới xách con bé lên, để bé ngồi trên cánh tay mình, “Không chơi nữa, vào nhà thôi, hai ngày nay hạ nhiệt, em bị cảm thì làm sao quay được chương trình?”

Miên Miên giãy giụa muốn xuống: “Không đâu! Trên người chú Ty Mệnh ấm lắm, cho Miên Miên chơi thêm chút nữa đi mà!”

Tần Mục Dã nghe vậy, sợ nổi hết cả da gà.

Không phải cậu chưa gặp qua hình người của con hồ ly này.

Một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi đẹp trai.

ĐCM, em gái nói một thằng con trai rất ấm, còn muốn ôm thằng đấy…

Tần Mục Dã bực bội, nhất định đêm nay cậu phải làm thịt con hồ ly độc ác này.

Cậu chỉ vào con chó, nghiêm túc nói: “Mày! Nhà tao nhận nuôi mày vì mặt mũi của em gái, nhưng dù sao mày… cùng là con trai, nam nữ thụ thụ bất thân, mày cách xa em gái tao một chút!”

Ty Mệnh tức run lên.

Anh thực sự muốn biến thành hình người.

Không phải nếu anh can thiệp vào cuộc sống của tiểu Đế Cơ quá nhiều, ảnh hưởng đến những người xung quanh bé, vô tình khiến quỹ đạo của cô bé thay đổi, vi phạm quy luật chuyển kiếp của đất trời, hậu quả đáng sợ khôn lường…Nếu không phải bảo vệ tiểu Đế CơCơ bình an chuyển kiếp, anh chắc chắn sẽ biến thành hình người tẩn cho người đàn ông này một trận.

Hài hước ở chỗ, mặc dù Ty Mệnh không biến hình nhưng Tần Mục Dã vẫn cảm nhận được sự tức giận.

Cậu nâng cằm, ngạo mạn nói: “Sao nào? Lông mày dựng hết lên làm gì? Tưởng mày là thần tiên thì tao sợ chắc! Đừng quên, mày ở nhờ nhà tao, gia đình tao chăm sóc mày, mày phải biết ơn mới đúng? Hơn nữa, tao đâu có ý gì, chỉ muốn nhắc mày để ý một chút, em gái tao còn nhỏ, nhưng nó là con gái, nó không hiểu thì mày cũng phải biết rồi chứ? Từ nay đừng để con bé ôm ấp mày nữa.”

Ba ngày trước, con hồ ly Ty Mệnh này đột nhiên chạy đến nhà cậu.

Anh thẳng thắn thú nhận với Miên Miên mình bị thần Thiên Quân phạt.

Trước đây, do nghiện game, cày ba ngày ba đêm trong quán net, anh lỡ deadline quay về trời xử lý công việc nên thần Thiên Quân nổi trận lôi đình, bắt anh ở lại dưới này chơi hẳn trăm năm cho đã.

Thật ra thần Thiên Quân chỉ nói thế cho vui, một đống việc vẫn dồn lên đầu anh.

Không ngờ có một ngày thần Ty Mệnh như anh được tự mình lăn lộn, tung hoành dưới phàm trần.

Lần này thần Thiên Quân thực sự tức giận, ban hành mệnh lệnh chính thức, bắt anh ở lại trần gian đến khi tiểu Đế Cơ chuyển kiếp thành công, lên chức thượng thần mới được quay lại, chừng đó cũng mất tám, chín mươi năm.

Thần Thiên Quân không phong ấn ma pháp của anh nhưng dĩ nhiên anh không được phép tùy tiện sử dụng nó để in tiền, mà nếu không có tiền thì làm sao cày game được.

Tình trạng của anh rất thê thảm, trở thành người vô gia cư, không thể ở trong phòng tổng thống năm sao đã thuê từ trước, thậm chí một đêm ở net cũng không trả nổi.

Chỉ có thể tìm đến Tần gia.

Ty Mệnh không phản ứng lại.

Tần Mục Dã tức giận nhảy dựng lên: “Này, sao mày không nói gì?”

Ty Mệnh cười cười, sủa hai tiếng gâu gâu.

“Mẹ nó! Mày tưởng mày là chó thật à!”

Tần Mục Dã đang hăng say chiến đấu với chú chó, chuông cửa đột nhiên vang lên, theo sau là tiếng gọi của một bé gái: “Miên Miên, em có nhà không Miên Miên?”

Miên Miên nghe tiếng, nhận ra ngay: “Là Linh Linh, anh hai để em xuống nhanh, Linh Linh đến tìm em!”

Hai anh em chạy ra mở cửa.

Lục Linh mặc một chiếc áo khoác dày màu cam, trông rất mũm mĩm đáng yêu, sau lưng đeo một chiếc cặp nhỏ, không biết bên trong có gì.

Cô bé đi cùng bảo mẫu.

Lục Linh nhờ bảo mẫu lấy đồ từ ba lô, đưa cho Miên Miên, gương mặt kiêu ngạo như vừa hoàn thành sứ mệnh cao cả: “Miên Miên, tặng em!”

Miên Miên ngạc nhiên nhận lấy, hóa ra là một đôi găng tay màu hồng rất mềm và dày, ở mặt trên có một chú nai dễ thương. Ngoài ra, còn một hộp kẹo, Miên Miên không đủ tay để cầm nên Tần Mục Dã cầm giúp, đó là một lọ thủy tinh, bên trong chứa đầy những ngôi sao nhỏ nhiều màu sắc.

“Cảm ơn chị Linh Linh, hôm nay lạnh thế này, chị còn mang quà cho em ạ?”

Miên Miên thân thiết ôm chặt chị gái. 

Lục Linh lắc đầu: “Không phải của chị đâu, anh hai của chị nhờ đấy, anh ấy bảo ở Hokkaido rất lạnh, ngày nào cũng có tuyết rơi, có khi còn âm mười mấy độ, anh bảo đôi găng tay này chống thấm nước, em có thể dùng nó đắp người tuyết, anh hai cũng tặng chị một đôi, hì hì.”

Tần Mục Dã nghe vậy, mặt biến sắc.

Mẹ nó!

Hoá ra thằng thần đồng nhí nhà Lục gia đưa cái này à!

Cậu cúi người, xoay người em gái lại, tức giận nói: “Em làm cái gì thế hả? Suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt! Trêu đùa một con chó hoang đã đành, bây giờ lại thêm một thằng con trai nữa! Em mới bao nhiêu tuổi đã có bạn trai tặng găng tay thế này, còn màu hồng nữa chứ???”