Edit: Thư

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Bối Ny vốn đã không có ý cười.

Giờ nghe thấy từng chữ lặng lẽ uy hiếp của Tống Thừa Vọng, đôi mắt to lập tức tràn nhập nước mắt.

Cô bé dè dặt kéo tay Tống Thừa Vọng, yếu đuối năn nỉ: “Con sẽ nghe lời, Ny Ny nhất định sẽ nghe lời, chuyện ba giao cho Ny Ny, Ny Ny sẽ cố gắng làm được, Ny Ny rất muốn gặp mẹ, ba đừng tức giận được không…”

Hai năm trước, mẹ và ba ly hôn.

Một ngày sau khi mẹ dọn đi, cô bé có mẹ mới, nói đúng ra là mẹ và em trai mới.

Em trai chỉ nhỏ hơn cô bé hai tuổi, mẹ mới là một cô gái xinh đẹp còn trẻ.

Mẹ không thắng ba trong việc giành quyền nuôi con, cô bé chỉ có thể sống cùng với ba, lúc đầu còn được gặp mẹ một tháng một lần.

Về sau, số lần càng ít đi, hình như… đã ba bốn tháng bé chưa được gặp mẹ.

Mẹ đã đồng ý với cô bé, đến kỳ nghỉ đông sẽ đến đón bé.

Nhưng đến bây giờ mẹ vẫn chưa đến.

Tống Thừa Vọng thấy con gái nghe lời, mềm giọng, qua loa dỗ đứa trẻ: “Không khóc, chuyện này không khó, chỉ là chơi với em gái một lúc thôi mà, con sáu tuổi rồi, em gái rất dễ dỗ, giống như khi con dỗ em trai ấy.”

Trên thực tế, em trai của Tống Bối Ny tên Tống Tỷ tính tình gắt gỏng, là một tiểu bá vương được nuông chiều, các bạn nhỏ khác dễ sống chung hơn em trai của cô bé nhiều.

Tống Thừa Vọng dẫn con gái ra khỏi phòng làm việc, Tống Bối Ny núp đằng sau ba, khẽ hỏi: “Lúc nào Ny Ny có thể gặp mẹ ạ?”

Tống Thừa Vọng không đủ kiên nhẫn, trả lời qua loa lấy lệ: “Mấy ngày nữa, chỉ cần hôm nay con hoàn thành nhiệm vụ ba giao, đến giao thừa mẹ sẽ đón con, tết năm nay cho con đi theo mẹ.”

Ý định của Tống Thừa Vọng vốn không muốn để con gái ăn tết cùng bọn họ.

Cha mẹ vợ hai của anh ta không phải người dễ đối phó, tết năm ngoái đón bọn họ từ Thượng Hải về Yến Kinh, kết quả nhìn thấy con gái của anh ta với vợ trước, hai người đó liền bày ra vẻ mặt không tốt, khiến anh đau đầu cả kỳ nghỉ mùa xuân.

Lần này, anh đã lên kế hoạch để vợ cũ đón con gái đi trước tết, giờ cho con bé biết sớm hơn chút thôi.

Tống Thừa Vọng dẫn con gái lên phòng nghỉ, tìm được đứa nhỏ kia và Lâm Tứ.

Tống Thừa Vọng đẩy con gái một cái đằng sau lưng, cười nói: “Miên Miên, đây là con gái của chú, con bé tên là Tống Bối Ny, năm nay sáu tuổi, biết chơi rất nhiều trò chơi. Hôm nay công ty nhiều việc, anh cả của cháu phải họp với chú nên bận đến tận khuya, hai đứa chơi với nhau được không?”

Tống Bối Ny nhận chỉ thị từ ba, nhắm mắt đi tới trước mặt Miên Miên, âm thanh nhỏ tí như muỗi kêu: “Chào Miên Miên, chị là Bối Ny, em… có muốn chơi cùng chị không, chị biết kể chuyện cười, còn biết nhiều trò chơi, còn…”

Tống Bối Ny vô cùng khẩn trương, từ nhỏ cô bé đã sống trong gia đình không tốt, tách khỏi mẹ đẻ, sống chung với mẹ kế và em trai, đã sớm phải học cách cụp đuôi làm người.

Tính cách cũng sinh ra sợ hãi và tự ti.

Miên Miên đáng yêu như vậy, giống như công chúa trong truyện cổ tích, ai ai cũng yêu em ấy, nhiều người thích em ấy như vậy, chắc chắn em ấy có rất nhiều bạn, chưa chắc đã nguyện ý chơi với mình.

Vì vậy, cô vừa lo sợ, vừa khẩn trường chờ đợi em gái đáp lại, giống như sốt ruột đợi một kết quả vậy.

Miên Miên ngẩng đầu, tò mò nhìn chị gái này.

Tống Bối Ny mặc áo bông màu trắng, phía dưới là quần bò, tết tóc hai bên, trông giống như con gái của một gia đình bình thường, không nhìn ra đây là con gái của Tống Thừa Vọng giàu nứt đố đổ vách ở Yến Kinh.

Thật ra chị gái này rất đẹp, có lẽ thừa hưởng ngoại hình từ mẹ Cảnh Tuệ, gương mặt trắng nõn, đôi mi thanh tú, chỉ là hơi gầy một chút nhưng bù lại đôi mắt rất sáng.

Hơn nữa Miên Miên thấy trên trán của chị ấy có khí màu tím nhạt.

Đây là màu sắc đại diện cho sự hiền lành ôn hòa.

Miên Miên thông minh có thể nhìn ra, tuy chị gái này là con của Tống Thừa Vọng nhưng không xấu xa như ba của mình.

Miên Miên rất tinh ý, nhạy bén bắt được cảm xúc.

Bé con thấy Tống Bối Ny cúi đầu đứng trước mặt mình, hai tay khoanh lại, bả vai run run, không biết đang sợ hay hốt hoảng.

Tóm lại, nhất định chị ấy bị con quạ đen xấu xa này tính kế, bắt đến chơi cùng cô bé.

Nếu cô bé từ chối, có thể chị ấy sẽ bị con quạ đen trách mắng.

Đôi chân ngắn tũn của Miên Miên chạy đến, cô bé kéo tay Tống Bối Ny, cười hì hì nói: “Được ạ, chị Ny Ny chơi cùng Miên Miên nhé, Miên Miên ở đây một mình rất chán!”

Tống Bối Ny ngạc nhiên mở to hai mắt, trong con người dấy lên hy vọng.

Cô bé không ngờ tiểu minh tinh xinh đẹp này lại đồng ý chơi cùng với cô.

Nếu cô bé có thể làm theo yêu cầu của ba, chơi với em gái vui vẻ, có phải cô bé sẽ sớm gặp lại mẹ không…

Tống Thừa Vọng thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra suy đoán của cha không sai, đứa bé Tần Miên Miên này không phải người thường nhưng đã trở thành người phàm, chưa có linh lực, nói không chừng vì còn quá nhỏ nên không có trí nhớ, còn không biết mình là thần tiên nữa là.

Tống Thừa Vọng tiến lên, nói với hai đứa trẻ: “Vậy hai đứa chơi với nhau nhé, chơi vui vẻ, đợi chú làm xong việc rồi sẽ đến đón hai đứa.”

Lâm Tứ vốn định ngăn lại.

Anh vừa biết Tống Thừa Vọng là thần tiên giải nghệ, không không, là thần tiên bị khai trừ vì làm chuyện xấu thì đúng hơn, thằng cha này còn là quạ đen thành tinh…

Đương nhiên anh không muốn để con gái của anh ta tiếp xúc với Miên Miên.

Nhưng đứa bé Tống Bối Ny này… nhỏ nhắn yếu đuối, có thể thấy vẻ đáng thương bằng mắt thường.

Lâm Tứ đã nghe qua hoàn cảnh ở Tống gia.

Tống Bối Ny là con giữa Tống Thừa Vọng và vợ cả, Cảnh Tuệ, thiên kim của gia đình trùm bất động sản Cảnh gia, lớn hơn Tống Thừa Vọng ba tuổi, ban đầu đám cưới ấy rất được coi trọng, ai cũng nói lấy vợ hơn ba là ôm cục vàng.

Sau đó Cảnh gia chuyển lĩnh vực từ bất động sản sang tài chính, không may bắt cơn sóng thần, thị trường chứng khoán sụp đổ, Cảnh gia phá sản, thiếu nợ chồng chất.

Cảnh gia sa sút, hôn nhân giữa Tống Thừa Vọng và Cảnh Tuệ trên bờ vực tan vỡ, cuối cùng ly hôn, bây giờ anh ta ở cùng vợ mới.

Ban đầu Cảnh Tuệ muốn giành quyền nuôi con, nhưng Tống Thừa Vọng không đồng ý, Cảnh Tuệ ôm nợ đầm đìa, không có điều kiện nào thắng Tống Thừa Vọng, Tống thừa Vọng đã vung nặng tay thuê đội luật sư chuyên nghiệp để đấu vụ kiện này.

Cuối cùng Cảnh Tuệ thất bại, quyền nuôi con thuộc về Tống Thừa Vọng.

Một cô bé sống với mẹ kế từ nhỏ, nghĩ cũng đủ biết cuộc sống trôi qua không dễ dàng.

Lâm Tứ động lòng trắc ẩn, chịu đựng không lên tiếng.

Dù sao Miên Miên cũng ở dưới mí mắt của anh, cô bé này không thể làm điều xấu được.



Tống Bối Ny xem phim hoạt hình cùng Miên Miên, cảm thấy Miên Miên xuất thần, dè dặt hỏi: “Sắp đến bữa trưa rồi, Miên Miên đói bụng chưa, em muốn ăn gì? Chúng ta đi ăn nhà hàng nhé?”

Miên Miên nghĩ một lúc, không biết mình muốn ăn gì, hỏi ngược lại chị gái: “Chị Ny Ny muốn ăn gì?”

Tống Bối Ny lắc đầu, cô cũng không biết.

Trong suốt những năm gần đây, khi đi ăn ngoài cô bé không có quyền lựa chọn sẽ ăn món gì.

Em trai thích ăn gì thì ăn đấy, cô không có tư cách mở miệng.

Thời gian lâu dần thành thói quen, khi Miên Miên hỏi lại, cô bé không nghĩ em ấy đang hỏi.

Cô bé chỉ có thể vắt óc suy nghĩ: “Miên Miên thích ăn bít tết không? Hay là hamburger? Hay là gà rán? Em trai chị chỉ thích ăn những món này…”

Lâm Tứ không quá yên tâm, không nhịn được mở miệng: “Tiểu thư Bối Ny, trong công ty có phòng ăn, ở đó có rất nhiều lựa chọn, cả kiểu Trung và kiểu Tây, những món tiểu thư nói đều có, hôm nay tiểu thư Miên Miên đi làm cùng Tần tổng, không thể đi ra ngoài mà không nói với Tần tổng… có lẽ việc ấy không phù hợp.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Bối Ny căng thẳng, tâm trạng vô cùng sốt ruột.

Ý của ba là để cô bé kéo Miên Miên ra khỏi công ty, không được ở lại chỗ này.

Miên Miên nhìn phản ứng của chị ấy, đoán được phần nào, nghiêng đầu, không nghĩ nhiều nói: “Không sao đâu ạ, Miên Miên nói với anh Hoài Dữ là được, em muốn ăn hamburger, chị Ny Ny ăn không ạ? Chúng ta sẽ ăn hamburger kiểu Mỹ siêu to luôn, được không?”

Tống Bối Ny gật đầu liên tục, vừa mừng vừa sợ.

*****

Cùng lúc đó, khủng hoảng Tần Hoài Dữ cố gắng đè ép từ lâu cuối cùng cũng bùng nổ ——

Những bài đăng thu hút tranh luận rộng rãi trên các diễn đàn bị chụp lại, lần lượt xuất hiện trên Weibo.

Công ty Dược phẩm Hoài Vọng tung ra thị trường thuốc chống ung thư với giá cao ngất ngưởng, một lọ thuốc tận 20,000 nhân dân tệ.

Theo liều lượng, lọ thuốc này chỉ sử dụng trong một tháng.

Thời gian trị liệu chia ra làm bốn đợt, một đợt cách nhau một tháng, mỗi đợt cần liên tục dùng thuốc trong hai tháng.

Nói cách khác, để hoàn thành cả đợt trị liệu cần dùng tám lọ thuốc, tính ra là 160,000 nhân dân tệ.

Đối với gia đình bệnh nhân gặp hoàn cảnh khó khăn, hay với giai cấp công nhân, việc này quá đắt đỏ.

Nhưng hiệu quả của loại thuốc mới này rất tốt, bệnh nhân phải mua theo khuyến cáo của bác sĩ.

Ban đầu việc này chỉ gây ra nghị luận giữa các bệnh nhân với nhau, thỉnh thoảng có người đăng lên diễn đàn, ai cũng bảo thuốc đắt nhưng hiệu quả tốt nên không dẫn đến nguy cơ khủng hoảng dư luận.

Cho đến ngày hôm nay, một hướng gió mới thổi lên.

Một người ẩn danh trên mạng đã đăng tiết lộ thông tin mới nhất trên diễn đàn người bệnh.

Ngoài phần nội dung, còn có một số bằng chứng điều tra kèm theo, bày ra chân tướng đáng kinh ngạc!

Nghe nói loại thuốc mới của công ty Hoài Vọng không phải sản phẩm do đội nghiên cứu khoa học của chính họ phát triển mà ăn cắp thành quả nghiên cứu nhiều năm của đoàn đội viện sĩ Hoàng. 

Viện sĩ Hoàng là người thật tâm đi theo con đường chống ung thư, mấy thập niên qua đều dốc lòng nghiên cứu loại thuốc mới.

Ông chỉ có mục đích duy nhất là cứu càng nhiều người càng tốt với giá cả phải chăng, đem lại hạnh phúc cho cộng đồng bệnh nhân ung thư.

Không ngờ, kết quả nghiên cứu lại bị công ty của Tần Hoài Dữ đánh cắp.



Ngay lập tức, những tiết lộ đáng kinh ngạc và sự thật gây sốc được phơi bày trước hàng triệu cư dân mạng.

# Đại thiếu gia họ Tần vi phú bất nhân # tựa đề khiến người ta giật mình leo nhanh lên top hot search.

Rất nhiều người không ấn vào đọc kỹ nội dung, dù sao cũng chỉ là cap màn hình, phía chính chủ còn chưa lên tiếng.

Nhưng phần lớn cư dân mạng đều nghe gió bảo mưa, thấy hành động bất nhân của người giàu, liền xông vào bùng nổ ——

[Tần Hoài Dữ có còn là người không? Nhân tính ở đâu? Vì tiền mà mặt cũng không cần nữa rồi à?]