Kỷ Minh Nguyệt: “?”
Tạ Vân Trì còn thực không thẹn với lương tâm, tựa hồ một chút cũng không cảm thấy điều mình nói có gì kỳ quái: “Làm sao vậy?”
“Xin lỗi.” Kỷ Minh Nguyệt tức giận, “Tôi không có hứng thú với tỷ đệ luyến.”
Tạ Vân Trì “bừng tỉnh”, thành ý mà xin lỗi: “Ngại quá, là tôi hiểu lầm cậu.”
Anh cười, “Không bằng để bồi tội, sáng mai tôi làm bữa sáng cho cậu ăn.”
Đôi mắt Kỷ Minh Nguyệt sáng ngời.
Hai người bọn họ hiện tại đã rất ăn ý, mỗi người làm bữa sáng một ngày.
Nếu Tạ Vân Trì về Thời gia, bữa sáng hôm sau Kỷ Minh Nguyệt sẽ ra ngoài tùy tiện ăn chút gì đó.
… Nhưng khẳng định là không ngon bằng đồ Tạ Vân Trì làm.
Nghe như vậy, Kỷ Minh Nguyệt vui vẻ trong lòng, lập tức gật đầu, còn nhân tiện khen ngợi: “Tạ tiên sinh thật là thâm minh đại nghĩa.”
Tạ Vân Trì tựa hồ như rất hưởng thụ, lại không chút để ý mà chuyển đề tài, “Sao mấy năm nay cậu lại không yêu đương?”
“…” Kỷ Minh Nguyệt chỉ cảm thấy lộp độp trong lòng, trái tim nặng nề mà đập, trong lúc nhất thời có cảm giác không thể mở miệng.
Hơn nửa ngày, cô mới làm như không thèm để ý, vặn chai nước uống một ngụm, “Đương nhiên là không thích hợp.”
“Thích hợp?”
Kỷ Minh Nguyệt còn chưa mở miệng, liền nghe được điện thoại vang lên.
Là Kỷ Hoài.
Cô nhấc máy, trong tay cầm chai nước không tiện lắm, lại lười mang tai nghe, nghĩ cũng không nghĩ mà dứt khoát mở loa ngoài.
“Chị?”
Kỷ Minh Nguyệt lười nhác mà “Ừm”.
“Hôm nay trường học yêu cầu điền nguyện vọng tạm thời, chị nói xem em nên điền cái gì?” Kỷ Hoài tựa hồ có chút rối rắm.
Kỷ Minh Nguyệt lại uống miếng nước, trả lời, “Nguyện vọng tạm thời thôi mà, điền cái gì chả được.”
Kỷ Hoài nói: “Kỳ thật em có chút muốn điền vào đại học Viễn Thành.”
“Phụt…”
Kỷ Minh Nguyệt lại thiếu chút nữa phun nước ra.
Cô vội vàng rút khăn giấy, lau miệng, kinh ngạc: “Em nói cái gì? Viễn Thành?”
Viễn Thành thực sự là trường tốt, nhưng Kỷ Minh Nguyệt vẫn cảm thấy…
Thực khiếp sợ.
“Đúng vậy.” Kỷ Hoài tựa hồ còn rất vui vẻ, “Đến lúc đó em ở chỗ kia của chị nhé? Em không muốn ở ký túc xá, hoặc là ngày thường ở ký túc xá, cuối tuần đến chỗ chị chơi cũng được.”

… Tính toán tốt quá nhỉ.
Kỷ Minh Nguyệt còn chưa nói, Kỷ Hoài lại tiếp tục nói: “À đúng rồi, mẹ nói em hỏi chị đã tìm được hình mẫu lý tưởng chưa?”
Kỷ Minh Nguyệt giật thót.
Kỷ Hoài còn không quên bổ sung, “Chính là người mà chị nói lúc trước, không thể thấp hơn 1m8, phải gầy nhưng không thể yếu, đẹp trai, thích đọc sách, thành tích tốt, tính cách ôn nhu, hiện tại cũng là tổng tài của tập đoàn lớn, tìm được chưa?”

Kỷ Minh Nguyệt lập tức tắt điện thoại.
Trong xe rất an tĩnh, rất trầm mặc, rất quỷ dị, rất…
Làm người ta hoảng sợ.
Tạ Vân Trì vừa lái xe, vừa thâm sâu liếc nhìn Kỷ Minh Nguyệt.
Cô vội cười không ngừng: “Cậu đừng hiểu lầm, trẻ con nói bậy thôi…”
Tạ Vân Trì gằn từng chữ một, lặp lại: “Hình, mẫu, lý, tưởng?”
“Thì là mấy cái hình mẫu mà đứa con gái nào cũng mơ đến đó, ôn nhu ưu tú cao phú soái.” Kỷ Minh Nguyệt bắt đầu nói bậy bạ, “Cậu đừng nghĩ nhiều… Tôi nói thật đó, cậu đừng quá tự luyến.”
Tạ Vân Trì không chút hoang mang, cũng không có phản ứng gì lớn với hai chữ “tự luyến” này, thậm chí còn ung dung mà hỏi lại: “Tôi có cái nào không phù hợp sao?”
“…”
Kỷ Minh Nguyệt hoàn toàn trầm mặc.
Mẹ nó anh thì có cái nào không phù hợp chứ.
Cái kia căn bản là trong lúc vô tình đã miêu tả anh!
Tạ Vân Trì lại lần nữa rất thâm ý mà nhìn nhìn cô: “Kỷ tiểu thư sao lại không nói gì?”
“…” Kỷ Minh Nguyệt hít sâu một hơi, giãy giụa một phen, “Cậu phải tin tôi, nếu tôi có tâm tư gì đó với cậu, cậu hiện tại vẫn có thể an ổn được sao?”
Tạ Vân Trì nhíu nhíu mày, “Còn chuẩn bị bá vương ngạnh thượng cung?”
(Bá vương ngạnh thượng cung: được dùng để thay thế thay thế cho hai từ “cưỡng gian”)
“…”
Kỷ Minh Nguyệt đóng cửa hệ thống ngôn ngữ cùng hệ thống thính lực, hơn nữa còn tính toán tuyệt giao với Tạ Vân Trì.
***
Sau khi về nhà, chuyện đầu tiên Kỷ Minh Nguyệt làm là gọi điện thoại cho Kỷ Hoài, mắng cậu một trận.
Kỷ Hoài vừa nghe vừa ngáp, thỉnh thoảng đầu bên kia có thể nghe thấy tiếng đầu bút ma sát với giấy, cậu thậm chí cậu còn mặc kệ đời mà làm đề.
… Hiển nhiên là đã quen bị Kỷ Minh Nguyệt mắng.
Hơn nửa ngày, chờ Kỷ Minh Nguyệt mắng mệt, Kỷ Hoài ngừng nhai kẹo cao su, lật mấy tờ đề, lãnh đạm mà nói, “Chị, chị cũng đừng quên, lúc đó là chính chị nói như vậy, hiện tại còn trách em?”
“…”

Kỷ Hoài thay đổi tư thế, viết chữ “bài làm”, lại đột nhiên nghĩ tới cái gì, đôi mắt lóe sáng, “Sao chị lại thẹn quá hóa giận như vậy? Không phải là đã tìm được thật rồi chứ?”
Cậu dừng một chút, tiếp tục đoán, “Nói không chừng còn bị đương sự nghe thấy, đúng hay không?”
“…”
Kỷ Hoài cười nhạt một tiếng, “Được lắm nha chị, dùng cách nói của mấy nữ sinh thích đọc tiểu thuyết, gọi là cái gì ấy nhỉ? Vốn tưởng rằng là nhân vật nguyên sang, kết quả mẹ nó lại là nguyên hình?”
Kỷ Minh Nguyệt lặng im hai giây, nói: “Kỷ Hoài, vậy nữ sinh trong lớp có nói với em, ở trong tiểu thuyết biết quá nhiều sẽ sống không qua nổi chương hai không?”
?
Hiện tại ở phương nam rất ấm áp, Kỷ Hoài lại rùng mình một cái.
Kỷ Minh Nguyệt tiếp tục uy hiếp, “Em cứ chờ đó mà làm phù dâu cho chị đi.”
Nói xong, Kỷ Minh Nguyệt tắt điện thoại.
Kỷ Minh Nguyệt trong nháy mắt vui vẻ, lăn đi lăn lại trên giường, vùi đầu vào gối.
… Sau đó đầu óc cũng thanh tỉnh.
Mẹ nó, câu “Em cứ chờ đó mà làm phù dâu cho chị đi” nghe như thế nào cũng giống cô chuẩn bị kết hôn?
Nhưng mà sự thật là, cô còn độc thân.
Vui sướng hôm nay dừng ở đây.
***
Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ Thanh Minh, Kỷ Minh Nguyệt đi nhờ xe Tạ Vân Trì, đến chỗ hẹn gặp Thời Thần, cùng cô bé đi dạo phố.

Lúc trước còn không cảm thấy gì, gần đây sau khi đi nhờ xe quá nhiều lần, Kỷ Minh Nguyệt càng ngày càng cảm thấy không có xe quá phiền toái.

… Nhất là sau sự cố “hình mẫu lý tưởng” ngày hôm qua.
Kỷ Minh Nguyệt ngồi ở ghế phụ, vùi đầu vào chơi điện thoại, sau đó lại dứt khoát tắt đi.
Hôm nay thật quá không thuận lợi, gặp phải đồng đội não heo, vốn dĩ một ván đấu đang thuận buồm xuôi gió lại bị thao tác của đồng đội não heo làm cho nửa sống nửa chết.
Kỷ Minh Nguyệt buồn bực mà tắt điện thoại, duỗi người.
Trộm liếc Tạ Vân Trì một cái, lại không nghĩ tới vừa lúc chạm mắt với anh.

“…”
Kỷ Minh Nguyệt nhanh chóng quay đầu đi, làm bộ cái gì cũng chưa phát sinh.
Cho đến khi chuyển tầm mắt, Kỷ Minh Nguyệt mới ảo não mà phát hiện…

Động tác vừa rồi của cô quá giống giấu đầu lòi đuôi.
Quả nhiên, Tạ Vân Trì nói thẳng: “Tôi đáng sợ như vậy sao?”
Anh vừa đánh tay lái vừa nói chuyện đầy ấm áp, nghe như thế nào cũng thấy thân mật, “Lại thua rồi?”
?
Kỷ Minh Nguyệt trợn tròn mắt: “Cái gì gọi là ‘lại’, xác suất thắng của tôi rất cao đó?”
Tạ Vân Trì cười cười, trấn an, “Ừm.”
“…”
Kỷ Minh Nguyệt có chút hoài nghi nhân sinh.
Rốt cuộc là vì cái gì mà thời cao trung cô lại nghĩ người ôn nhu như Tạ Vân Trì sẽ không biết công kích người khác?
Ôn nhu thì không sai, nhưng khi dùng ngữ khí ôn hòa như vậy công kích người khác mới khiến người ta thêm khó chịu.
Hơn nữa là, dù biết rõ đang bị anh công kích, nhưng một câu cũng không phản bác được.
Kỷ Minh Nguyệt đề tài: “Cậu có chơi game gì không?”
Tạ Vân Trì lắc lắc đầu.

Bạ????‎ có‎ biế????‎ ????????a????g‎ ????????????????ệ????‎ ﹍‎ T‎ ????ùmT????????????ệ????.v????‎ ﹍
“Vì sao?”
Tạ Vân Trì cười nói: “Trước khi vào năm hai đại học không có thời gian, sau đó thì…”
Kỷ Minh Nguyệt nhìn anh.
Tạ Vân Trì nghĩ nghĩ, trả lời, “Vẫn là không có thời gian.”
Kỷ Minh Nguyệt mơ hồ.
Năm hai đại học.
Hẳn là thời điểm Tạ Vân Trì theo mẹ vào Thời gia.
Nói như vậy thì cũng không sai.
Trước năm hai đại học, anh bận rộn đi làm thêm, không có thời gian; sau đó thì tiếp tục nỗ lực ở Thời gia, làm tốt vai trò dưới một người trên vạn người, vẫn là không có thời gian.
Trong lúc nhất thời, cô cảm thấy trong lòng có chút đau.
Mà cái cảm giác này khi gặp Thời Thần, cùng cô bé nói chuyện phiếm, lại tăng lên gấp bội.
“Quan hệ của em với anh trai thật tốt nhỉ?” Kỷ Minh Nguyệt vừa duỗi tay sờ một bộ quần áo vừa giả bộ lơ đãng hỏi.
Thời Thần gật gật đầu, “Đúng vậy, anh trai đối xử với em rất tốt.”
Cô có chút ngượng ngùng mà cười cười, “Kỳ thật lúc đầu em rất bài xích anh ấy.

Bởi vì mẹ em qua đời chưa được một năm, ba em đã cưới dì Thẩm vào cửa.

Dì Thẩm là mối tình đầu của ông ấy.


Lúc đó em thậm chí đã hoài nghi, rốt cuộc ông ấy có cảm tình với mẹ của em hay không.”
“Cho nên cho dù ngay từ đầu anh trai em đã đối xử rất tốt với em, em cũng chỉ cảm thấy anh ấy đang nhắm đến gia sản của nhà em mà thôi.”
“Sau này… Khi em tốt nghiệp cấp ba xảy ra một số chuyện, anh ấy xem như đã cứu em một mạng, anh ấy nói với em rất nhiều thứ, em mới phát hiện ra anh ấy chỉ đơn giản là rất tốt với em mà thôi…”
Kỷ Minh Nguyệt cười cười, không mở miệng.
“Chị Minh Nguyệt, em đoán là chị cũng biết, anh ấy là anh ruột của em, là con ngoài giá thú của ba em.

Chẳng qua lúc ấy ba em không biết tới sự tồn tại của anh ấy.

Dì Thẩm lúc đó đã đến Đoan Thành để sinh anh trai em.” Thời Thần trầm mặc trong chốc lát, tiếp tục nói…
“Nhưng ba em vẫn cho rằng em không biết chuyện này, cho nên cho tới tận bây giờ, anh trai vì nghĩ cho cảm xúc của em mà vẫn gọi ba ruột của mình là chú.”
Kỷ Minh Nguyệt chỉ cảm giác có một cục đá đập thẳng vào tim, làm cho cô dừng cả hô hấp.
Sự đau lòng cứ dần dần bao trùm, Kỷ Minh Nguyệt lại hỏi, “Cậu ấy lúc đó… Vì cái gì lại tới Thời gia?”
Thời Thần lặng im trong chốc lát.
Hơn nửa ngày, cô bé mới nói: “Đúng là anh ấy một chút cũng không muốn tới Thời gia, cái gọi là gia sản cùng lợi ích, anh ấy đều không quan tâm.

Chỉ là…”
“Dì Thẩm hy vọng anh ấy tới.”
Kỷ Minh Nguyệt cúi đầu, không nói chuyện.
Cô trầm mặc mà nghĩ tới những gì Tạ Vân Trì phải trải qua mấy năm nay, nghĩ đến bộ dáng tứ cố vô thân của anh, nghĩ đến khi mà anh không được người ta tiếp nhận thì có tâm tình thế nào, nghĩ đến chuyện anh ghét cà tím mà mẹ anh cũng không biết, khi bà ấy muốn anh tới Thời gia, không biết anh đã cố gắng như thế nào mới có thể đồng ý.
(Tứ cố vô thân: đơn độc, không có ai là người thân thích)
Cô lại nhịn không được mà nghĩ, ban đầu cô thích Tạ Vân Trì là vì anh quá ôn nhu, ôn nhu đến mức giữa biển người mênh mông, anh vẫn sạch sẽ xuất thần như vậy, thương hại chúng sinh, rực rỡ lấp lánh.
Anh rõ ràng là mỗi ngày đều vì sinh kế mà bôn ba, rồi lại giống như chưa từng bị thế giới này quấy rầy, thiện lương mà làm theo ý mình, vẫn luôn cười mà hướng về phía trước.
Nhưng cô của hiện tại, lại không hy vọng Tạ Vân Trì ôn nhu như vậy.
Cô càng hy vọng, anh có thể vui vẻ một chút, thậm chí ích kỷ một chút, hoặc là lạnh nhạt một chút, làm một người có phòng bị.
Chứ không phải giống như hiện tại, khi mà cô quay đầu nhìn lại những thứ Tạ Vân Trì phải trải qua, thực sự không thở nổi.
Giống như vốn là một con nhím có gai, lại tự tay nhổ đi những cái gai bén nhọn đó, một thân đầy máu mà đứng giữa nhân gian này.
Ôn nhu đến mức đáng sợ.
Anh vẫn luôn nỗ lực để không làm bất cứ ai thất vọng.
Trừ bản thân anh.
Gọi là gì nhỉ.
Là, độc nhất vô nhị..