Tạ Vân Trì cả người không có sức lực, dựa vào cửa tủ lạnh, hơi hơi cong eo.
Kỷ Minh Nguyệt tùy tiện đặt chai nước lạnh sang một bên, đang chuẩn bị đi tìm thuốc, liền nhìn thấy chân Tạ Vân Trì run lên một chút, dường như sắp không đứng được.
Không kịp suy nghĩ, cô nhanh chóng chạy qua cầm lấy tay Tạ Vân Trì, đỡ lấy anh.
“Tôi đỡ cậu về phòng nghỉ ngơi, cậu muốn tìm cái gì thì nói tôi, tôi tìm cho.”
Trực tiếp như vậy mà chạm vào Tạ Vân Trì, Kỷ Minh Nguyệt càng bị nhiệt độ trên người anh làm cho kinh ngạc.
Sao anh lại nóng như vậy…
Vừa đỡ Tạ Vân Trì về phòng, Kỷ Minh Nguyệt vừa nhíu chặt mi hỏi…
“Cậu sốt bao nhiêu độ?”
Tạ Vân Trì vẫn không có biểu tình gì: “39°3.”
Anh chỉ cảm thấy huyệt thái dương rất đau, nóng đến mức tỉnh ngủ, đôi mắt lại cực kỳ mơ hồ.
Anh thậm chí trong lúc nhất thời phân không rõ hiện tại là thực tại hay trong mơ.
Kỷ Minh Nguyệt đưa Tạ Vân Trì đi vào phòng, để anh dựa vào đầu giường, lại hỏi anh, “Trong nhà có thuốc hạ sốt không?”
Tạ Vân Trì không có sức lực mà lắc lắc đầu: “Nhiều năm rồi tôi không bị sốt.”
Cái thói hư tật xấu gì thế này!
Không bị sốt thì cũng phải có thuốc dự trữ chứ, bằng không giống như hôm nay, nhỡ đâu tối nay cô không trở về, Tạ Vân Trì không phải sẽ sốt ra vấn đề sao!
Mấy lời nói trong bụng, khi nhìn thấy trạng thái kia của Tạ Vân Trì, lại nuốt hết vào.
Cô nhận mệnh mà thở dài, nỗ lực nhớ lại một chút, đôi mắt đột nhiên sáng lên.
Nghĩ tới, khi cô vừa đến đây, Chúc Cầm có để một hộp thuốc vào trong vali của cô, bên trong hẳn là có thuốc hạ sốt.
Cô dùng nhiệt kế kiểm tra nhiệt độ cơ thể của Tạ Vân Trì, sau đó đi ra ngoài, cầm một cái khăn nhúng nước đá, lại rót một chén nước, quay lại phòng anh.
Đắp cái khăn lên trán Tạ Vân Trì, không quên dặn dò, “Cảm thấy không lạnh thì nói với tôi.”
Đặt cốc nước lên tủ đầu giường, sau đó lại lần nữa chạy chậm lên tầng, kéo vali từ trong tủ đồ ra, bắt đầu lục tung lên tìm thuốc hạ sốt.
Rốt cuộc là ở dưới cùng của hộp thuốc có một hộp thuốc hạ sốt, Kỷ Minh Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, lại nhanh chóng chạy xuống tầng, vào phòng Tạ Vân Trì.
Đưa thuốc hạ sốt và cốc nước cho anh, Kỷ Minh Nguyệt nhìn Tạ Vân Trì đang nhắm hai mắt, nhắc nhở anh, “Uống thuốc đi.”
Tạ Vân Trì mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào cô, nhìn đến mức Kỷ Minh Nguyệt cũng chẳng thể hiểu nổi.
Có thể là bởi vì bị sốt, đôi mắt Tạ Vân Trì so với ngày thường trong hơn không ít, sáng như sao trời.
Đến tận khi cô sắp không còn tự nhiên, Tạ Vân Trì rốt cuộc cũng gật gật đầu, lên tiếng.
Kỷ Minh Nguyệt lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, đang chuẩn bị xoay người đi ra ngoài, lại dừng một chút, quay đầu nhìn nhìn anh.
Do dự hai giây, “Cậu ngoan ngoãn uống thuốc đi, uống hai viên.”
Tạ Vân Trì bị bệnh, so với người vân đạm phong khinh thường ngày, quả thực là hai người khác nhau.

Nghe lời vô cùng, Kỷ Minh Nguyệt nói cái gì anh liền nghe cái đấy, Kỷ Minh Nguyệt nói anh uống thuốc, Tạ Vân Trì liền ngoan ngoan ngoãn ngoãn gật đầu.
… Hiểu chuyện đến mức làm người khác đau lòng.
Kỷ Minh Nguyệt trong lúc nhất thời có chút không biết nên nói cái gì, cô mím môi, lại đi ra ngoài.
Đi ra xem tủ lạnh còn đá không.
Chờ cô cầm mấy cái túi chườm đá trở về, phát hiện Tạ Vân Trì…
Còn đang cúi đầu, tựa hồ là nghiên cứu thuốc trong tay, tay còn lại run rẩy mà cầm cốc nước.
Rất rõ ràng, anh vẫn chưa uống thuốc.
Kỷ Minh Nguyệt giương mi: “Sao cậu còn chưa uống thuốc?”
Tạ Vân Trì ngẩng đầu nhìn cô, tựa hồ rất sợ cô tức giận, con người xưa nay luôn mang theo ý cười trên mặt, lúc này nhìn qua lại có vài phần ủy khuất.
Não anh càng lúc càng không thanh tỉnh, ý nghĩ duy nhất trong đầu là phải nghe lời Kỷ Minh Nguyệt, không thể làm cô tức giận.
Tạ Vân Trì run run mà cầm hộp thuốc giải thích, “Cái này… Hình như hết hạn sử dụng rồi.”
Anh lại dừng một chút, nhìn chằm chằm Kỷ Minh Nguyệt, mím môi, “Cậu đừng nóng giận, tôi uống ngay.”
Vừa nói, Tạ Vân Trì vậy mà thật sự có ý định lấy hai viên thuốc ra.
Kỷ Minh Nguyệt “A” một tiếng, vội vàng bước qua, buông túi chườm đá trong tay ra, lấy lại thuốc trong tay anh.
“Hết hạn cậu còn uống?”
Cô nhíu chặt mày, tìm kiếm hạn sử dụng trên bao bì.

Năm kia đã hết hạn.
Nhà bọn họ rốt cuộc là vì cái gì lại giữ một hộp thuốc hạ sốt đã hết hạn 2 năm, mẹ cô lại vì cái gì mà đặt một hộp thuốc hết hạn 2 năm vào trong vali của con gái.
Kỷ Minh Nguyệt trong lúc nhất thời thực sự không nghĩ ra.

Bất quá hiện tại, quan trọng nhất vẫn là bệnh tình của Tạ Vân Trì.
Cô lấy cái khăn trên trán Tạ Vân Trì ra, thay bằng túi chườm đá, sau khi đỡ anh nằm xuống, lại đặt thêm một túi vào tay anh.
Lại lần nữa đo nhiệt độ, 39°1.
Cô nghĩ nghĩ, “Dưới tầng hình như có tiệm thuốc mở 24 giờ, tôi đi mua ít thuốc, cậu chờ tôi một chút.”
Đang chuẩn bị đi, lại cảm thấy bị người kéo lại góc áo.
Kỷ Minh Nguyệt bất đắc dĩ mà quay đầu lại, thấp giọng trấn an anh, “Tôi thực sự rất nhanh sẽ về, cậu phải uống thuốc, sốt cao như vậy là không được.”
Tạ Vân Trì nhìn chằm chằm cô, không nói lời nào, cũng không buông tay.
Giống một đứa trẻ cố chấp.

Kỷ Minh Nguyệt cảm thấy lúc này cùng mà giảng đạo lý với anh thì hoàn toàn không có tác dụng.
Cô ngồi xổm xuống.
Đôi mắt của Tạ Vân Trì cũng di chuyển theo cô, chỉ nhìn chằm chằm cô, không chớp mắt.
Giống như một bông hoa hướng dương, chỉ đuổi theo mặt trời của mình.
Kỷ Minh Nguyệt thở dài.
Cô cảm thấy kiên nhẫn cả đời này cũng sắp dùng hết rồi.
“Cậu không uống thuốc, không hết sốt thì phải làm sao?”
Tạ Vân Trì vẫn không nói lời nào, chỉ mím môi, trên mặt lại lần nữa lộ vẻ ủy khuất.
… Kỷ Minh Nguyệt cảm thấy có lẽ bản thân quá mềm lòng.
Mẹ nó, nhìn thấy Tạ Vân Trì như vậy, ai có thể chịu được chứ.
Một giây trước khi lý trí đầu hàng, cô mở to mắt, cảm thấy bản thân không thể tiếp tục tốn thời gian như thế này, đi nhanh thì về nhanh.
Sau đó, Kỷ Minh Nguyệt liền cảm giác góc áo của mình lại bị nắm chặt thêm.
Tạ Vân Trì đã mở miệng.
Trong thanh âm mang theo mấy phần khẩn cầu, mu bàn tay bởi vì dùng sức mà hiện ra gân xanh.
“… Cậu đừng đi.”

Lý trí của Kỷ Minh Nguyệt trong nháy mắt đấu tranh cực kỳ khốc liệt.
Cô sững sờ tại chỗ, ánh mắt di chuyển từ tay lên mặt của Tạ Vân Trì.
Tạ Vân Trì nhấp cánh môi khô ráo, chỉ nói theo suy nghĩ trong lòng mình…
“Cậu đừng đi.”
Kỷ Minh Nguyệt liền ngồi xổm trên mặt đất, nhìn Tạ Vân Trì trên mặt đầy cố chấp, không nói một lời.
Hơn nửa ngày, cô rốt cuộc cũng không nhịn được mà mở miệng, gật gật đầu, “Được, tôi không đi.”
Tạ Vân Trì cũng không có thả lỏng, vẫn gắt gao nhìn chằm chằm cô, cảm thấy chỉ cần mình chớp mắt một cái, cô sẽ lập tức biến mất.
Giống như mười năm trước, cô đột nhiên biến mất, không còn bóng dáng tăm hơi.
Đáy lòng anh như phát điên, lại vô lực đến mức muốn đi gặp cô một lần cũng không được.
…Anh không muốn.
Kỷ Minh Nguyệt lại gật gật đầu: “Tôi không đi, tôi chỉ muốn xem thử có hiệu thuốc nào nhận giao hàng không thôi.”
Cặp mắt kia của Tạ Vân Trì sáng lên, đáy mắt nhuộm mấy phần vui mừng.

Anh không nói lời nào, cũng không nhắm mắt, cứ như vậy nhìn cô.
Lúc mới bắt đầu, Kỷ Minh Nguyệt chỉ cảm thấy cả người không được tự nhiên..
Bị anh nhìn chằm chằm quá lâu rồi thì cũng để kệ anh.
Tìm được một tiệm thuốc đêm khuya còn mở và chịu giao hàng, Kỷ Minh Nguyệt đặt xong thì buông điện thoại xuống.
Lúc này cô mới ý thức được, bản thân sau khi về nhà, đến quần áo cũng chưa thay, trang điểm cũng chưa tẩy, bận đến hơn nửa ngày.
Nhưng dựa theo tình huống trước mặt, có muốn đi tắm cũng không thể.
Nhân lúc đi lấy thuốc, Kỷ Minh Nguyệt đi vào phòng vệ sinh bưng chậu nước cùng một cái khăn ướt ra.

Tạ Vân Trì ngoan ngoãn uống thuốc, cô vắt khô cái khăn, giúp Tạ Vân Trì lau mồ hôi trên mặt và cổ.

“Cậu ngủ đi.” Kỷ Minh Nguyệt an ủi anh, “Tôi không đi, tôi giúp cậu đo nhiệt độ.”
“Tôi còn cho rằng đêm nay cậu sẽ không về.” Tạ Vân Trì trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên không quá cao hứng mà mở miệng.
Kỷ Minh Nguyệt cười nhạt, “Cậu nói linh tinh gì đó, tôi không về thì có thể đi đâu nữa? Tôi chỉ ra ngoài ăn cơm với bạn thôi mà.”
Tạ Vân Trì dường như nhẹ nhàng thở ra, bỗng dưng ánh mắt tỏa sáng nhìn về phía cô mà cười.
Kỷ Minh Nguyệt ngơ ngẩn, lại nghe thấy anh nói, “Tôi cảm thấy… Mình đang có một giấc mộng rất đẹp.”
Nếu bị sốt mà có thể có được giấc mộng đẹp như vậy, có thể được cô ở bên cạnh chăm sóc, có thể nghe cô nói với mình “Tôi không đi”.
Thì bị sốt chính là sự tình vui vẻ nhất.
Anh nguyện ý cả đời bị sốt.
Sau đó có thể thấy được hy vọng.

Tạ Vân Trì không chống lại được hiệu lực của thuốc, từ từ ngủ thiếp đi.
Kỷ Minh Nguyệt ngáp một cái, lại giúp anh lau mồ hôi, đổi túi chườm đá.
Thuốc hạ sốt có hiệu quả rất nhanh, Tạ Vân Trì lại là một người trưởng thành sức khỏe tốt, sau khi ngủ một giấc thì nhiệt độ hạ xuống không ít.
Ít nhất là khi sờ trán thì không nóng đến mức đáng sợ như trước nữa.
… Lúc cô vừa trở về, trong nháy mắt tiếp xúc với nhiệt độ cơ thể của Tạ Vân Trì, Kỷ Minh Nguyệt quả thực khiếp sợ.

Cảm giác có thể mang ra chiên trứng rồi.
Kỷ Minh Nguyệt liếc nhìn thời gian, đã gần một giờ sáng
Đã loay hoay rất lâu.
Khi đang định đi đổi chậu nước, Kỷ Minh Nguyệt nhìn thấy màn hình điện thoại của mình sáng lên.
Cô mở khóa điện thoại, nhìn tin nhắn.
Quả thật ngoài dự đoán, là Thời Thần.
Không phải thời gian mà là Thời Thần:【Chị Minh Nguyệt, thật ngại quá, giờ này chắc chị đã ngủ rồi, nhưng em sợ để đến mai thì sẽ quên mất.】
Không phải thời gian mà là Thời Thần:【Hôm đi dạo phố em có mua một cái vòng cổ, hình như là để trong mấy cái túi của chị.


Sáng mai chị có thể tìm giúp em không?】
Moon:【Được, không thành vấn đề.】
Không phải thời gian mà là Thời Thần:【!!! Chị Minh Nguyệt, sao chị còn chưa ngủ, đã muộn thế này rồi.】
Moon:【Có một chút việc.】
Kỷ Minh Nguyệt do dự một chút, vẫn là không nhịn được mà hỏi: 【Cái kia… Anh trai em có thường xuyên bị bệnh không?】
Không phải thời gian mà là Thời Thần:【? Sao chị lại đột nhiên hỏi cái này?】
Không phải thời gian mà là Thời Thần:【Không thường xuyên lắm, sức khỏe của anh trai em rất tốt, đặc biệt là bệnh vặt như phát sốt, từ trước đến nay em vẫn chưa thấy.】
Không phải thời gian mà là Thời Thần:【À em nhớ rồi, dì Thẩm từng nhắc tới một lần, lần cuối anh của em phát sốt là mười năm trước.】
Không phải thời gian mà là Thời Thần:【Hình như lần đó rất nghiêm trọng, sốt cao không lùi vài ngày liền, uống thuốc gì cũng không hết.

Sau đó lại không biết như thế nào lại đột nhiên hạ sốt, dì Thẩm nói lúc đó thực sự bị anh trai em dọa sợ muốn chết.】
… Mười năm trước?
Không phải thời gian mà là Thời Thần:【Bất quá, thỉnh thoảng anh ấy sẽ bị mất ngủ… Em từng thấy anh ấy uống thuốc ngủ.】
Không phải thời gian mà là Thời Thần:【Lúc em hỏi thì anh ấy nói chỉ ngẫu nhiên mới bị, không có gì đáng ngại.】
Không phải thời gian mà là Thời Thần:【Nhưng em cảm thấy thỉnh thoảng bị mất ngủ rất đáng sợ.】
Mất ngủ?
Kỷ Minh Nguyệt nhíu nhíu mày, đang chuẩn bị tiếp tục hỏi thì nghe thấy Tạ Vân Trì đang ngủ đột nhiên nói nhảm.
Cả người nhìn có vẻ không ổn, hẳn là gặp ác mộng.
Kỷ Minh Nguyệt cố gắng lắng nghe, hình như anh nói…
“Đừng đi, em đừng đi, anh cầu xin em…”
Cho đến khi sờ mép giường thấy tay của Kỷ Minh Nguyệt, Tạ Vân Trì lập tức nắm chặt tay cô.
Nắm chặt đến mức Kỷ Minh Nguyệt có chút đau.
Hơn nửa ngày, Tạ Vân Trì mới từ từ bình tĩnh lại.
Anh lại nặng nề mà ngủ.
Một lát sau, anh đột nhiên nở nụ cười, giống nụ cười anh luôn thể hiện.

Nhìn môi anh lúc đóng lúc mở, Kỷ Minh Nguyệt dừng một chút, lắng tai nghe.

Ngữ khí của anh ôn nhu không ai bì nổi, mang theo cảm giác tràn đầy quyến luyến, cho dù là anh đang ngủ và không có ý thức.
Anh nói:
“Anh rất nhớ em.”.