Cuối cùng, Kỷ Minh Nguyệt cũng không cần đi bệnh viện.
Chủ yếu là bởi vì dưới sự nhắc nhở của thư ký Phương, Tạ tổng quan tâm quá hóa loạn nghĩ lại…
Vì lý do an toàn, đại hội thể thao đã sớm an bài nhân viên y tế, chính là vì sợ những tình huống ngoài ý muốn như thế này xảy ra.

Hơn nữa bác sĩ phụ trách cũng là một người bạn mà Tạ Vân Trì rất tín nhiệm, Lâm Yển.
Thi đấu kết thúc, nhóm người xung quanh còn chưa tản đi, Tạ Vân Trì đã đi thẳng tới chỗ Kỷ Minh Nguyệt.
Dưới ánh mắt bát quái của đám người, ngay cả Kỷ Minh Nguyệt cũng cảm thấy có chút áp lực.

Nhưng Tạ Vân Trì vẫn không thèm để ý, giống như ánh mắt sáng ngời của đám người kia không phải đang nhìn anh vậy.

Anh đi tới trước mặt Kỷ Minh Nguyệt, nhìn vào tay cô.
Lại ngẩng đầu, ngữ khí rất kiên định, “Đi băng bó tay.”
“…”
Vừa mới ngừng nước mắt, Kỷ Minh Nguyệt cúi đầu xuống với đôi mắt còn đỏ, nhìn nhìn tay của chính mình, không biết phải nói cái gì.
Anh, anh trai của em ơi.
Anh xem xem, chính em còn chẳng thể nhìn thấy miệng vết thương ở đâu, còn băng bó cái gì?
Không nói cái khác, khi làm thực nghiệm thời mới đi học, tùy tiện đều có thể bị thương gấp mấy lần như thế này.

Nhưng căn bản không chờ Kỷ Minh Nguyệt phản bác, Tạ Vân Trì lại lần nữa mở miệng, ngữ khí còn nghiêm túc hơn lúc nãy mấy lần.

“Phải đi.”
“…”
Mèo ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Kỷ Minh Nguyệt chỉ có thể chửi thầm trong lòng vài tiếng, nỗ lực thôi miên bản thân bỏ qua sự khiếp sợ, tò mò hay đầy phức tạp hiện rõ trên những khuôn mặt vây xung quanh.
Yên lặng dùng tay đỡ lấy cái trán, cô đi theo Tạ Vân Trì ra khỏi sân vận động, đi đến trạm y tế ngay gần đó.
Kỷ Minh Nguyệt vừa đi vừa nghĩ đông nghĩ tây.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng lại nghĩ đến…
Cô cứ yên lặng mà đi theo sau Tạ Vân Trì như thế này, có phải rất giống cô vợ nhỏ bị chồng bắt nạt trong truyền thuyết không?
Bất quá, Kỷ Minh Nguyệt lại nghĩ, quản chuyện bị bắt nạt hay không làm cái gì chứ.

Là vợ là được.
Hehehe.
Tạ Vân Trì hoàn toàn không biết trong cái não mèo của người đi phía sau đang suy nghĩ cái gì.

Anh mở cửa trạm y tế, đi vào.
Kỷ Minh Nguyệt còn chưa vào liền nghe thấy từ bên trong truyền ra một thanh âm tràn đầy ngữ khí trêu chọc: “Ái chà, hôm nay có mưa à? Tạ tổng của chúng ta sao lại tới đây?”
Thanh âm rất dễ nghe, chỉ là nghe như thế nào cũng thấy có chút không đứng đắn.
Kỷ Minh Nguyệt từ phía sau Tạ Vân Trì thò đầu ra, nhìn về hướng phát ra âm thanh.
“…”
Lâm Yển bỗng dưng bị cái thứ xù lông gì đó vừa xuất hiện dọa cho hoảng sợ.
Anh rất kinh ngạc, lại miễn cưỡng bình ổn một chút.

“Mẹ nó, được lắm nha Tạ Vân Trì, từ khi nào cậu học được cách kim ốc tàng kiều rồi thế?” Anh kinh ngạc thốt lên, “Tôi còn tưởng hôm nay cậu đột nhiên có thời gian rảnh nên đến thăm tôi, quả nhiên là do tôi nghĩ nhiều.”
Tạ Vân Trì lại không có tâm tình cãi cọ với Lâm Yển, anh nghiêng đầu liếc liếc Kỷ Minh Nguyệt, sau đó lại nói với Lâm Yển, “Vừa nãy thi đấu cô ấy bị thương ở tay, giúp cô ấy băng bó một chút.”
Kỷ Minh Nguyệt đi ra từ phía sau Tạ Vân Trì, cười cười với Lâm Yển, vươn tay ra giới thiệu, “Xin chào, lần đầu gặp mặt, tôi tên là Kỷ Minh Nguyệt.”
Lâm Yển bị nụ cười của cô làm cho sững sờ, theo bản năng cũng duỗi tay ra mà nắm lấy đầu ngón tay của Kỷ Minh Nguyệt: “Xin chào, tôi tên là Lâm…”
Chữ “Yển” còn chưa nói ra, Tạ Vân Trì đã chặn tay anh lại.
Cũng không quan tâm đến Lâm Yển, Tạ Vân Trì quay đầu nói với Kỷ Minh Nguyệt, “Không cần phải tự giới thiệu với anh ta.”
Lâm Yển: “…”
Cái này mẹ nó cũng quá bá đạo rồi đó.
Cậu còn là người à?
Bất quá lời nói này đều bị nuốt ngược vào trong bụng, làm bạn với nhau lâu như vậy, chuyện Tạ Vân Trì không phải là người này anh cũng đã quen rồi.

Kỷ Minh Nguyệt nhịn không được mà bật cười thành tiếng, rất nghe lời mà thu tay lại.
Lâm Yển nhịn không được mà âm thầm mắng Tạ Vân Trì.
Đương nhiên, cũng chỉ là suy nghĩ trong lòng mà thôi, mặc kệ anh nghĩ như thế nào, tiền lương kếch xù mà anh nhận hàng tháng là do Tạ Vân Trì phát đó.
… Vẫn phải giữ thể diện cho sếp lớn.
Anh cà lơ phất phơ mà ngồi xuống, tùy ý chỉ tay vào cái ghế đối diện, ý bảo Kỷ Minh Nguyệt ngồi.

Lại bắt chéo chân, chỉ thiếu màn ngậm tăm xỉa răng trong miệng, “Nói đi, bị thương chỗ nào trên tay? Đưa tay ra tôi xem.”
Kỷ Minh Nguyệt đưa miệng vết thương đến trước mặt Lâm Yển.
Lâm Yển nhìn chằm chằm nửa ngày, bắt đầu lục lọi ngăn kéo.
“Bác sĩ Lâm đang tìm cái gì vậy?” Kỷ Minh Nguyệt hỏi.
Lâm Yển lời ít ý nhiều: “Kính lúp.”
Kỷ Minh Nguyệt: “…”
Anh tạm dừng vài giây, lại tiếp tục nói, “Kỳ thật vốn dĩ nên tìm kính hiển vi mới đúng, nhưng cô xem đó, đây là trạm y tế tạm thời, tôi không có mang theo.”
“…”

Kỷ Minh Nguyệt có chút muốn cầm kim chỉ khâu cái miệng của Lâm Yển lại.
Lâm Yển xem xét nửa ngày, từ bỏ tìm kiếm, lại ngẩng đầu nhìn Tạ Vân Trì, vẻ mặt “rốt cuộc là cậu có bệnh hay tôi có bệnh”.
“Tạ Vân Trì, Tạ tổng thân ái của tôi.” Lâm Yển chỉ chỉ vào miệng vết thương của Kỷ Minh Nguyệt, “Thật sự, may mắn là cậu tới sớm.”
“Muộn thêm chút nữa, có khả năng sẽ phải rạch vết thương ra mới băng bó được.”
Lần này, ngay cả đương sự Kỷ Minh Nguyệt cũng nhịn không được mà gật gật đầu tán thành.

Từ trước đến nay Tạ Vân Trì rất dễ nói chuyện, lúc này lại cực kỳ cố chấp.

Anh đứng ở một bên, nhàn nhạt phun ra hai chữ: “Băng bó.”
Lâm Yển cùng Kỷ Minh Nguyệt đồng thời trầm mặc.
Kế tiếp, giữa không gian yên tĩnh, một người cúi đầu tìm thuốc sát trùng cùng băng gạc, người còn lại một lần nữa đưa miệng vết thương ra.

Phối hợp cực kỳ ăn ý.
Cho đến khi nhìn thấy Lâm Yển xử lý xong vết thương của Kỷ Minh Nguyệt, thần sắc của Tạ Vân Trì mới hòa hoãn xuống vài phần.
Không bị đại boss đàn áp nữa, Lâm Yển chỉ cảm thấy nhẹ nhàng đi hẳn một trăm lần.
Giải quyết xong chuyện nên làm, anh lại thảnh thơi mà bắt chéo chân, cả người vô cùng nhàn nhã,, “Kỷ tiểu thư nhìn có chút quen mắt, có phải trước kia chúng ta từng gặp nhau không?”
Kỷ Minh Nguyệt không để ý lắm, chỉ nghĩ anh đang nói nhảm.
Dứt khoát nói nhảm theo, “Thật trùng hợp, bác sĩ Lâm nhìn cũng có chút quen mắt.”
Ở góc độ này, dường như thực sự hơi quen.
Lâm Yển càng cảm thấy kỳ quái, nghĩ thầm trong lòng, bỗng nhiên nghĩ ra cái gì.
Anh ngồi thẳng thân mình, lại tỉ mỉ đánh giá Kỷ Minh Nguyệt một phen, đến khi bị Tạ Vân Trì liếc mắt cảnh cáo thì mới thu hồi ánh mắt.

“Chẳng lẽ, Kỷ tiểu thư cũng học ở cao trung Đoan Thành sao?”
Kỷ Minh Nguyệt thực sự vì câu này mà sửng sốt.
Cô quay đầu nhìn Tạ Vân Trì, lại quay lại, gật gật đầu với Lâm Yển.
“Vậy thật sự trùng hợp nha, Kỷ tiểu thư lại là học muội của tôi.”
Lâm Yển chỉ chỉ vào Tạ Vân Trì, “Tạ tổng là học đệ dưới tôi hai khóa, trách không được tôi cảm thấy học muội lại quen mắt như vậy, ôi, cô nói xem, thế giới này đúng là quá nhỏ phải không, thật trùng hợp.”
So với ba chữ “Kỷ tiểu thư”, xưng hô “học muội” có cảm giác thân thiết hơn không ít.
Tạ Vân Trì thoáng nhíu mi, đang chuẩn bị mở miệng nói cái gì đó thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Liếc liếc tên người gọi, Tạ Vân Trì đứng thẳng thân mình, nhàn nhạt nói, “Tôi ra ngoài nghe điện thoại.”
Trước khi đi còn liếc Lâm Yển một cái.
Tuy rằng Tạ Vân Trì cái gì cũng không nói, nhưng Lâm Yển lại cảm thấy từ trên người của cậu bạn tốt này tỏa ra…

Ý cảnh cáo.
Kỷ Minh Nguyệt nhìn Tạ Vân Trì rời đi, suy tư một chút, vẫn quyết định hỏi, “Bác sĩ Lâm, anh cùng Tạ… tổng có quan hệ như thế nào?”
“Cũng coi như thân thiết đi.”
“Cái kia…” Kỷ Minh Nguyệt châm chước từ ngữ, “Anh có biết thời cao trung Tạ tổng từng thích ai không?”
Nhìn thấy ánh mắt hơi kinh ngạc của Lâm Yển, Kỷ Minh Nguyệt liên tục xua tay: “Tôi không có ý gì khác, chỉ là tò mò mà thôi.”
Lâm Yển hiểu ra, không tiếp tục trêu chọc cô, nghiêm túc nghĩ nghĩ một lúc, trả lời.

Lâm Yển: “Thật ra tôi biết thời cao trung cậu ta có thích một nữ sinh, nhưng lúc đó quan hệ của bọn tôi không giống bây giờ, cho nên tôi cũng không biết người nọ là ai.”
Phát hiện Kỷ Minh Nguyệt có chút mất mát, Lâm Yển nhịn không được mà an ủi cô, “Bất quá, cô cũng không cần suy nghĩ nhiều.

Nhìn thái độ của Lão Tạ bây giờ là biết, cậu ta thật sự để ý cô.”
Kỷ Minh Nguyệt cười, gật gật đầu, không hỏi lại nữa, chuyển đề tài.
Chỉ là nói nghĩ lại, cảm giác thật không thể tin nổi.
… Thì ra, người như Tạ Vân Trì, thời cao trung cũng có thích người khác.

Kỷ Minh Nguyệt có chút không hiểu rõ tâm tình của mình.
Nói không mất mát chắc chắn là giả.
Tuy trước nay cô vẫn là người rất vô tư, nhưng lúc này cũng nhịn không được mà có chút khổ sở.

Ngẫm lại lúc ấy, cô dùng hết sức lực và biện pháp, cũng chưa từng được Tạ Vân Trì chú ý đến một lần, thậm chí vào buổi tiệc tốt nghiệp kia, ngay cả cơ hội tỏ tình Tạ Vân Trì cũng không cho cô.
Tạ Vân Trì như vậy, khi đó thực sự thích người nào đó sao.
Cô thở dài trong lòng.
Kỷ Minh Nguyệt thậm chí suy nghĩ, nếu trước kia cô không biết đến Tạ Vân Trì, mà đến tận bây giờ mới biết anh thì tốt biết mấy.
Như vậy thì cô sẽ không phải đơn phương hết ba năm, cũng không nhớ mãi không quên tận mười năm.
Càng không có nửa phần do dự như hiện tại.
Nhưng càng nghĩ như vậy thì cô càng cảm thấy bất đắc dĩ.
Thiếu niên Tạ Vân Trì đầy khí phách năm xưa, cô đã ngắm nhìn không thiếu một phút giây nào.
Là nhân vật chính trong nhật ký của cô, trong đề tài nói chuyện với bạn bè, trong hồi ức mỗi lần nhớ lại.

Mỗi một phút một giây trong đời, cô đều luyến tiếc anh.
Kỷ Minh Nguyệt nhịn không được mà cười nhạt.
Tâm tình của nữ nhân đúng là phức tạp.

Tạ Vân Trì nói chuyện điện thoại xong thì lập tức quay lại.
Kỷ Minh Nguyệt thu hồi tâm tư của mình, trên mặt dường như không có lưu lại dấu vết của cuộc hàn huyên vừa rồi.
Tạ Vân Trì nhìn nhìn đồng hồ: “Không nói nữa, Lâm Yển, làm việc cho tốt đi, tôi đưa Miêu Miêu về trước.”
“Ái chà~” Lâm Yển lại lần nữa “kinh ngạc” lên tiếng, “Đã gọi là ‘Miêu Miêu’ luôn rồi.”
Một câu nói bình thường lại bị Lâm Yển nói ra bằng cái giọng phập phồng gợn sóng, lên cao xuống thấp, cũng không biết là có ý gì.


Kỷ Minh Nguyệt xấu hổ.
Không chờ cô mở miệng, Tạ Vân Trì liền khẽ cười, ngữ khí ôn hòa, “Đúng vậy, nhưng anh không được gọi.”
“…”
Lâm Yển hoài nghi lần thứ một vạn, Tạ Vân Trì rốt cuộc là như thế nào lại có thể dùng ngữ khí ôn hòa mà nói ra một câu ngứa đòn như vậy?
Khó chịu nhất chính là, muốn đánh cũng không được.
Mẹ nó.
Kỷ Minh Nguyệt đi theo Tạ Vân Trì ra khỏi phòng y tế.
Cô đi phía sau Tạ Vân Trì, không nói lời nào, chỉ cúi đầu.
Khi đi đến chỗ ngoặt, Tạ Vân Trì đột nhiên ngừng lại.
Kỷ Minh Nguyệt không chú ý mà đâm cả người vào lưng Tạ Vân Trì, cô “A” một tiếng, xoa xoa cái mũi bị đụng.
Bất mãn mà ngẩng đầu nhìn Tạ Vân Trì, lầm bầm đầy oán giận, “Sao cậu dừng mà không…”
Không chờ Kỷ Minh Nguyệt nói xong, Tạ Vân Trì đã nhanh chóng chặn lời cô.
… Giọng điệu quen thuộc.
“Kỷ Minh Nguyệt.” Anh gọi tên cô, “Sao cậu lại không vui?”
Kỷ Minh Nguyệt sửng sốt, cái tay đang xoa mũi cũng cứng lại.
Tạ Vân Trì không nói chuyện, chỉ nhìn cô, lẳng lặng chờ câu trả lời.
Kỷ Minh Nguyệt chậm rãi buông tay xuống..
Cô trầm mặc trong chốc lát, nhìn vào mắt Tạ Vân Trì.
Trong con ngươi đen tuyền kia đều là hình ảnh của cô.
“Tạ Vân Trì, nếu, tôi nói là nếu, cậu phát hiện ra người mà bản thân trước kia rất thích, người mà cậu cầu cũng không được, cô ấy từng thích một người khác …”
Kỷ Minh Nguyệt sắp xếp lại từ ngữ một chút, “Có nghĩa là, vào thời điểm cậu rất khát vọng cô ấy, cô ấy lại đang nhìn người khác, cậu sẽ nghĩ như thế nào?”
Tạ Vân Trì nhìn cô, dừng một chút.
Kỷ Minh Nguyệt chỉ cảm thấy trái tim sắp rơi ra ngoài.
“Hiện tại cô ấy có thích tôi không?” Tạ Vân Trì hỏi.
… Tạ Vân Trì hiện tại có thích cô không?
Kỷ Minh Nguyệt suy tư, trả lời, “Có lẽ là thích.”
Tạ Vân Trì cười cười, lần này đáp lời không chút do dự, “Vậy cưới cô ấy.”
Lần này Kỷ Minh Nguyệt triệt để ngơ ngác tại chỗ.
Tạ Vân Trì căn bản không chờ cô hoàn hồn, cong lưng một chút, hướng tới rất gần đôi môi cô.
Kỷ Minh Nguyệt như ý thức được điều gì, hô hấp cũng chậm lại, nhìn khuôn mặt đang dần dần phóng đại trước mắt, cả người không dám cử động.
“Miêu Miêu! Miêu Miêu, cậu ở đâu? Cậu đi ra trạm y tế thôi mà sao lâu thế?”
Trước khi hôn đúng một giây, Hướng Ấu xuất hiện ở chỗ ngoặt.
“…”
Yên lặng ba giây, Hướng Ấu nhanh chóng quay người, tay chân loạng choạng nhanh chóng đi qua chỗ khác, “Ai da, cái gì mình cũng chưa nhìn thấy, ai da, đây là ai nhỉ, ai da, dù sao cũng nhất định không phải Miêu Miêu cùng Tạ tổng, ai da, cũng không phải, ai da…”
Cô trầm mặc một chút, ngừng lại, căng da đầu, “Cái gì ấy nhỉ, hai người tiếp tục đi.”
Nói xong, Hướng Ấu dùng thế sét đánh cũng đuổi không kịp, nhắm mắt bịt tai mà chạy trốn khỏi hiện trường..