Thư Ký của Hạ Phi Phàm họ Khâu, vì anh gọi cô ấy là Thư ký Khâu, cho nên Khương Nghiên cũng gọi cô ấy là Thư ký Khâu giống như anh.

Hai giờ chiều, Thư ký Khâu mang toàn bộ đồ dùng hôm qua cô nhờ đến cho cô, một thứ cũng không thiếu.

Khương Nghiên vô cùng cảm kích trước sự giúp đỡ của thư ký Khâu, bởi vì có rất nhiều đồ riêng tư mà cô không có cách nào mở miệng nhờ Hạ Phi Phàm mua giúp được, ví dụ như đồ lót, băng vệ sinh…..

Thư ký Khâu sau khi hoàn thành nhiệm vụ liền ra về, Hạ Phi Phàm đúng lúc cũng có chuyện phải đi ra ngoài nên tiện đường đưa thư ký Khâu về một đoạn, chỉ thấy thư ký Khâu lập tức như mở cờ trong bụng, hoàn toàn không che giấu sự vui mừng của mình, có thể thấy anh rất được hoan nghênh.

Chỉ là, việc này cũng không liên quan đến cô, bây giờ cô chỉ quan tâm duy nhất một chuyện, đó chính là có quần áo để thay rồi, rốt cuộc cô có thể tắm rồi.

Cả ngày hôm qua không tắm, cả người cô đều thấy không thoải mái. Mặc dù chân trái của cô còn đang bó thạch cao, hai tay và hai chân cũng có nhiều chỗ bầm tím tạm thời không thể để nước dính vào, nhưng mà Hạ Phi Phàm không có ở nhà, cô có thể từ từ tắm, cẩn thận tắm, cho dù phải ở trong phòng tắm một tiếng đồng hồ cũng không sao!

Không thể chờ nữa, cô lập tức cầm quần áo sạch, chống gậy đi về phía phòng tắm.

Cô nghĩ chắc cũng không mất quá nhiều thời gian đâu, ai ngờ, cô ước chừng một tiếng đồng hồ là có thể tắm xong nhưng lại mất một tiếng bốn mươi lăm phút mới từ phòng tắm đi ra, hết cách rồi, chỉ là cởi quần áo ra và mặc quần áo vào sau khi tắm xong, cô đã tiêu tốn cả nửa giờ đồng hồ rồi. Kế tiếp lại phải nghĩ biện pháp để nước không dính vào vết thương và chân trái đang bó thạch cao của cô nữa, cô lại tốn thêm khá nhiều thời gian.

Nói tóm lại, cô coi như cũng hài lòng với biểu hiện của mình, ít nhất không có ngã nhào trong phòng tắm, tất cả năm sáu vết thương lớn nhỏ trên người cũng không bị dính nước. Cô tin tưởng sau mỗi lần tắm, tốc độ của cô sẽ từ từ tăng lên, dù sao thì quen tay hay việc chứ sao.

Tắm xong không có việc gì làm, cô ngồi ở phòng khách xem ti vi.

Cô vốn dĩ muốn gọi điện thoại cho Lí Bội, Lâm Vũ Phi và Trương Nhân Tịnh báo bình an, nhưng mà, số điện thoại của mấy người bọn họ đều ở trong điện thoại di động cũ của cô, đã bị tên cướp kia cướp đi, trừ điện thoại ở công ty và điện thoại nhà, cô căn bản một số cũng không nhớ nổi.

Cho nên, muốn liên lạc với bọn họ, cũng chỉ có thể đợi đến thứ hai rồi gọi điện thoại đến công ty tìm bọn họ thôi.

Không biết hôn lễ hôm qua, cuối cùng thu xếp như thế nào?

Không biết bây giờ cha mẹ cô đang làm gì, có phải đang giải thích với bạn bè, họ hàng về lý do hôn lễ đột nhiên bị hủy bỏ hay không?

Bọn họ nhất định sẽ rất tức giận chứ? Bạn bè, họ hàng nhất định cảm thấy không thể tưởng tượng nổi rồi! Mà đồng nghiệp của cô ở công ty sẽ cảm thấy thế nào, có phải thấy cô rất ngầu không? Cô như vậy mà lại làm cô dâu trốn hôn!

Đó chỉ là đối với những nhân viên bình thường như cô thôi, đối với cấp trên của cô mà nói chắc phải rất nhức đầu đây, chờ anh ta phát hiện cô liên tục mấy ngày không đi làm, không biết anh ta sẽ phản ứng như thế nào?

Cô vừa xem ti vi vừa miên man suy nghĩ, bất tri bất giác đã trôi qua hơn một tiếng đồng hồ, cô cũng không chú ý, cho đến khi cửa chính phát ra một tiếng “két”, cô mới đột nhiên phục hồi lại tinh thần, sau đó nhìn thấy Hạ Phi Phàm xách hai túi lớn đi vào nhà.

Bên ngoài túi có nhãn hiệu tiếng anh COSTCO, lúc này cô mới hiểu, thì ra anh ra ngoài là để đi mua đồ.

“Bởi vì cô nói muốn tự mình nấu cơm cho nên tôi đi mua vài thứ, có thịt, tôm, cá, rau xanh….còn có cả gia vị nữa, cô xem xem còn thiếu cái gì thì nói với tôi.” Anh vừa nói vừa đặt hai túi lớn lên trên bàn ăn.

Khương Nghiên tắt ti vi, đứng dậy chống gậy đi tới bên cạnh bàn ăn, nhìn anh lấy từng cái từng cái từ trong túi ra đặt lên bàn, sau đó cô ngây người ra như phỗng. Cô thật sự không biết nên nói gì lúc này, bởi vì hai chữ “Cảm ơn” đã không đủ để biểu đạt sự cảm kích của cô đối với anh nữa rồi.

“Anh thật sự không cần lo lắng cho tôi nhiều như vậy.” Mãi lâu sau, cô khàn giọng nói.

“Thực phẩm trong tủ lạnh cũng sắp hết rồi, tôi cũng đang tính tới siêu thị mua bổ sung, chỉ là tiện thể mua dùm cô thôi.” Anh hời hợt trả lời, nhưng mà, nhìn những thứ anh lấy từ trong túi ra thì biết, chuyến đi này tuyệt đối không phải là tiện thể mua dùm cô, mà là đặc biệt vì cô mà đi.

“Anh mua hết bao nhiêu tiền, tôi trả lại cho anh.” Cô không thể để cho anh đã bỏ lực lại phải bỏ tiền.

Hạ Phi Phàm lập tức nhíu mày: “Tôi không phải người tính toán chi li như vậy, chút tiền này tôi còn có thể trả được.”

“Nhưng--- ”

“Đừng nói nữa….Tôi sẽ không lấy tiền của cô đâu.” Anh cắt đứt lời của cô “Nếu như cô cảm thấy băn khoăn, sau này, nếu tôi có nghỉ phép ở nhà mà lười phải đi ra ngoài ăn cơm, cô tiện thể nấu nhiều hơn một phần cho tôi ăn là được.”

“Được.” Cô mau chóng gật đầu, “Không chỉ có ngày nghỉ, bất cứ lúc nào cũng được, chỉ cần anh muốn ăn ở nhà là có thể nói tôi nấu cho anh.”

“Cảm giác giống như có mẹ ở trong nhà vậy!”

“Có thể thay từ mẹ bằng từ khác được không? Tôi căn bản là một cô gái, không phải mẹ.” Cô cười khổ nói.

Trong nháy mắt, khóe miệng anh không nhịn được khẽ nhếch lên, đồng thời vẻ mặt cũng trở nên nhu hòa.

Đây là lần đầu tiên Khương Nghiên nhìn thấy anh cười. Cô thích những người đàn ông hay cười hơn là những người đàn ông suốt ngày làm mặt lạnh….Chỉ có điều, bây giờ cô nghĩ cái này làm gì vậy????

“Cô tắm sao?” Hạ Phi Phàm đột nhiên chú ý đến cô đã thay quần áo.

“Đúng vậy”

“Không phải là vết thương không được để nước dính vào sao?”Anh hỏi cô, sợ cô quên lời dặn của bác sĩ.

“Không sao, tôi rất cẩn thận!”

“Vậy thì tốt.” Anh yên tâm gật đầu.

“Cũng sắp đến thời gian ăn cơm tối rồi, bữa tối nay tới phiên tôi nấu thôi.” Nhìn thực phẩm tươi sống ở trên bàn, Khương Nghiên xung phong nhận việc.

“Không cần.”

Bị anh dội cho một gáo nước lạnh, nhưng câu tiếp theo của anh lại khiến cô vô cùng cảm động.

“Tôi có mua thịt gà cuốn và thịt bò cuốn về cho bữa tối rồi, cũng có mua một chút bánh bao, bỏ vào lò vi sóng một lúc là có thể ăn ngay, vết thương trên người cô vẫn còn rất đau, mấy ngày tới cô nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng vận động nhiều quá, muốn nấu ăn cũng chờ thêm vài ngày nữa rồi tính.”

Aiz, có phải người đàn ông này đối với ai cũng tốt như vậy không? Khó trách thư ký của anh lại mến mộ anh như vậy, ngay cả cô mới ở chung với anh có hai ngày thôi, cô đã cảm thấy mơ hồ. Hình như là trái tim cô đang rung động….

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô có loại cảm giác này đối với một người khác phái, nhưng cô cũng không phải cô gái mười bảy, mười tám tuổi, sẽ không bởi vì động lòng mà dốc hết tâm tư vào yêu đương, sẽ rất phiền, sẽ phải suy nghĩ rất nhiều chuyện, cho nên thôi.

Nhưng mà, cô vẫn phải thành thực thừa nhận rằng, cô quyết định từ bỏ, coi thường lần rung động đầu tiên trong cuộc đời mình, hoàn toàn là bởi vì người đàn ông đang đứng trước mắt cô, Hạ Phi Phàm, cũng không biểu lộ bất kỳ một chút gì xem như là anh có ý với cô, anh đồng ý cho cô ở lại, chăm sóc cho cô, quan tâm đến cô cô, sợ rằng chỉ là vì trách nhiệm mà thôi!

Cho nên thôi, với cá tính của cô, cô cũng không thể đảo ngược tình hình hiện tại, huống chi hôn ước giữa cô và Hạ Quan Đình còn chưa giải quyết triệt để, cô cũng không có tư cách cùng anh nói chuyện yêu đương.

“Tôi biết rồi, mấy ngày tới tạm thời tôi sẽ không vào bếp nấu ăn.” Cô gật đầu đồng ý.

“Vậy thì tốt rồi.” Hạ Phi Phàm hài lòng nói: “Trước tiên tôi sắp xếp lại chỗ đồ này một chút, một lát nữa là có thể ăn tối rồi.”

“Tôi cũng chưa đói bụng, anh cứ từ từ mà làm, không sao đâu. Xin lỗi, bây giờ tôi không có cách nào giúp anh, nếu như cố gắng giúp, sợ là lại làm anh bận rộn thêm.” Cô áy náy nói, cô hiểu rất rõ tình trạng của mình.

“Chỉ cần đem đồ bỏ vào trong tủ lạnh thôi, cũng không phải chuyện gì khó khăn, cô không cần giúp tôi đâu.”

Khương Nghiên cười cười, cô không nói gì nữa, chỉ đứng ở một bên nhìn anh sắp xếp mọi thứ.

“Cô có thể ra phòng khách ngồi nghỉ một chút.” Anh mở miệng đề nghị.

“Tôi không sao, xem anh sắp xếp đồ đạc tôi mới biết cái gì để ở chỗ nào, đến lúc đó cần dùng đến cũng không mất công tìm nửa ngày, cũng không cần lại hỏi anh.” Cô lắc đầu nói.

Anh nghe vậy cũng không nói thêm gì nữa, chỉ đem các thực phẩm bỏ vào trong tủ lạnh, đem các loại gia vị bỏ vào trong tủ bếp, cuối cùng là đem gà cuốn và thịt bò cuốn bỏ vào trong lò nướng.

“Cô muốn uống gì? Coca được không?” Anh mở tủ lạnh, lấy ra một lon coca rồi hỏi cô.

“Cho tôi nửa ly là được rồi, một lon tôi uống không hết.”

Hạ Phi Phàm gật đầu, cầm cốc đổ nửa ly coca đưa cho cô.

“Cảm ơn anh.”

Dứt lời, trong nhà đột nhiên rơi vào một mảnh trầm tĩnh, có chút lúng túng.

“Đúng rồi, trong phòng đọc sách có máy vi tính, tôi có thể dùng không?” Khương Nghiên cố gắng nghĩ ra câu gì đó để đánh vỡ sự trầm mặc đang bao trùm bốn phía khiến người ta buồn bực.

“Có thể, chút nữa tôi đưa mật khẩu cho cô.”

“Bên trong có gì quan trọng sao, để ngừa ngộ nhỡ, hay là anh chép ra một bản nữa đi.”

“Cũng không có gì quan trọng cả, mấy thứ quan trọng đều ở trong một cái máy khác. Tôi có hai cái laptop.”

“Vậy thì tốt rồi.”

Lò nướng phát ra một tiếng “Đinh!”, anh đứng dậy đi lấy bữa tối của hai người.

Khương Nghiêm âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Thật tốt quá, bữa tối rốt cuộc cũng xong, thế là bọn họ có việc phải làm rồi, không cần ngồi nhìn nhau mà chẳng biết nói gì, như vậy rất lúng túng nha!

Chỉ có điều, nói đi lại phải nói lại, anh quả nhiên đối với cô không có nửa điểm hứng thú, nếu không tại sao lại không có một chút hiếu kỳ nào về cô, hai người độc thân ở chung với nhau, tại sao một câu anh cũng không hỏi về chuyện của cô?

Có hơi thất vọng.

Nhưng thôi, đúng là phúc đến thì ít, họa đến dồn dập. Ông trời cũng thương xót cô, khi cô rơi vào bước đường cùng thì được anh cho ở nhờ, tại sao cô còn có thể ảo tưởng chuyện cổ tích Cô bé lọ lem sẽ xảy ra trên người mình cơ chứ?

Làm người nên biết thấu tình đạt lý , làm gì cũng nên dè chừng thì vẫn hơn!

Cô sống chung nhà với Hạ Phi Phàm, khi mới bắt đầu cũng có chút xấu hổ, sau đó lại thuận lợi ngoài dự đoán của cô, tự nhiên như nước chảy thành sông, ngay cả bản thân cô cũng có cảm giác không thể tin được.

Cô cũng đã nghiêm túc suy nghĩ rất nhiều lần, cô và Hạ Quan Đình quen biết nhau, qua lại cũng gần một năm, nhưng cảm giác so với Hạ Phi Phàm mới quen vài ngày lại hoàn toàn khác biệt, chẳng lẽ cái này chính là duyên phận sao? Chỉ tiếc là cô và anh lại có duyên mà không có phận, bởi vì thái độ của Hạ Phi Phàm đối với cô chẳng khác gì là anh trai đối với em gái.

Ở chung với anh đến ngày thứ mười, vết thương lớn vết thương nhỏ trên người Khương Nghiên cũng bắt đầu ăn da non, thỉnh thoảng lại ngứa ngứa khiến cô rất khó chịu, nhưng mà khó chịu nhất vẫn là bắp chân trái đang bó thạch cao của cô, ở đó gãi không tới chỗ ngứa, thật sự là bức cô đến muốn phát điên luôn.

Vì để dời đi lực chú ý, cô chỉ có thể liều mạng kiếm việc để làm.

Quét sân, lau sàn nhà, dọn dẹp lại phòng, những chuyện này lúc bình thường cô làm dễ như trở bàn tay, vậy mà bây giờ, với tình trạng này của cô lại có chút khó khăn. Nhưng giữa nhàn rỗi, hoảng hốt với có việc để làm để dời đi lực chú ý của mình, thì đây chính là cầu cũng không được.

Cô vô cùng vui vẻ đi tìm một cái khăn lau, vừa sửa sang lại các vật dụng vừa lau chùi nó, từ phòng khách sang phòng đọc sách, lại từ phòng đọc sách qua tới phòng ăn, sau đó là đến phòng bếp. Cô dọn dẹp mất nguyên cả buổi sáng, không phải nhà anh quá bừa bộn, mà là động tác của cô quá chậm.

Cô bận rộn đến mức quên nấu bữa trưa, không thể làm gì khác hơn là cho pizza vào lò vi sóng.

Ăn xong bữa trưa, nghỉ ngơi một chút, cô lại đứng dậy bắt đầu lau sàn nhà.

Lại nói công việc lau sàn nhà này so với công việc buổi sáng còn có tính khiêu chiến hơn nhiều, bởi vì lau sàn nhà phải di chuyển rất nhiều, mà chân trái của cô lại đang bó thạch cao. Nhưng mà, tục ngữ nói không sai, thiên hạ không có việc gì khó, chỉ sợ người không có lòng.

Quét sân? Cô nhớ trong nhà kho hình như có máy hút bụi. Chạy đi xem một chút, quả nhiên là ở đây, cho nên việc quét sân này rất nhanh đã được giải quyết. Về vấn đề lau sàn nhà, cô suy nghĩ thử mấy phương pháp, cuối cùng vẫn là nằm trên sàn nhà rồi dùng khăn lau là đơn giản nhất, quyết định như vậy đi.

Nhưng có nằm mơ cô cũng không nghĩ ra, khi cô đang vểnh mông lên, quỳ trên sàn nhà trong phòng đọc sách lau sàn thì Hạ Phi Phàm đột nhiên lại về nhà.

“Cô đang làm gì vậy?”

Giọng nói của anh bất ngờ vang lên sau lưng cô khiến cô giật mình, ngã ngồi xuống sàn. Bởi vì cô vừa làm vừa mở TV, lại còn mở âm lượng rất lớn, cho nên không nghe thấy âm thanh có người mở cửa vào nhà.

“Sao anh lại về giờ này?” Cô vỗ vỗ ngực, trong lòng vẫn còn sợ hãi hỏi.

“Cô làm gì ở đây?” Anh không trả lời mà hỏi lại.

“Lau sàn nhà, anh không nhìn ra sao?” Cô nghi ngờ nhìn khăn lau trên tay mình, rồi lại nhìn sàn nhà mới lau xong vẫn còn chưa khô.

“Tôi đương nhiên là nhìn ra được, vấn đề là tại sao?”

“Tại sao lại muốn lau sàn nhà?”

Anh gật đầu, khẽ nhíu mày hỏi cô: “Cô cảm thấy sàn nhà nhà tôi rất dơ sao? Nếu là như vậy, tôi sẽ nói công ty vệ sinh đổi từ hai tuần dọn dẹp một lần thành một tuần đến dọn dẹp một lần.”

“Ý của anh là, anh thuê người đến quét dọn hai tuần một lần?” Cô mở to hai mắt.

“Đúng vậy, vào thứ sáu, hai tuần đến một lần.”

“Chẳng trách nhà anh lại sạch sẽ như vậy!” Cô bừng tỉnh hiểu ra.

“Sạch sẽ? Vậy tại sao cô còn phải lau sàn nhà?” Anh không hiểu.

“Tôi thấy nhàm chán chứ sao!”

Hạ Phi Phàm không thể phản bác được. Từ trước đến giờ anh chưa bao giờ gặp cô gái nào giống như vậy, rõ ràng có thể trà tới đưa tay, cơm tới há mồm, nhưng cô lại nói muốn tự nấu cơm, rõ ràng mỗi ngày có thể nằm trong phòng máy lạnh, xem ti vi, truy cập internet, chân đang bó thạch cao cũng không quan tâm, lại quỳ trên mặt đất lau sàn nhà, chỉ vì cô cảm thấy nhàm chán.

“Làm sao anh lại về giờ này?” Cô hỏi anh, bởi vì cô biết rõ bây giờ còn chưa đến giờ tan tầm.

“Tôi về thay quần áo.”

“Ờ, vậy anh nhanh đi thay đi, tôi tiếp tục lau sàn nhà.”

“Không cần lau, thứ sáu sẽ có người của công ty vệ sinh đến lau.” Anh nhíu mày, không ngờ sau khi cô biết anh có thuê người đến dọn dẹp nhà rồi mà vẫn muốn tiếp tục lau sàn nhà.

“Anh có thể gọi cho họ nói tuần này không cần tới, tiết kiệm được tiền công một lần quét dọn.”

“Tiền quét dọn là cố định, tôi trả cho công ty vệ sinh theo tháng, coi như bọn họ tuần này không cần tới thì vẫn phải trả đủ tiền dọn dẹp tháng này.”

“Sao có chuyện như vậy được.” Cô hét lên.

“Trên hợp đồng đã ghi rõ.”

Khương Nghiên nhíu mày.

“Anh có thể thanh lý hợp đồng với họ được không? Anh nói với họ là anh đi công tác ở nước ngoài vài tháng ấy. Bây giờ tôi ở đây, sắp tới cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, tôi sẽ giúp anh dọn dẹp nhà cửa, miễn phí!” Cô xung phong nhận việc nói.

“Cô đang bị thương, cô không thể nghỉ ngơi cho nhanh khỏe được hay sao?” Hạ Phi Phàm bất đắc dĩ thở dài, hoài nghi, rốt cuộc cô có biết tình trạng hiện tại của mình là gì không?

“Tôi muốn tìm chút việc để làm, nếu không sẽ rất nhàm chán.” Cô cũng rất bất đắc dĩ mà!

“Cô có thể xem ti vi, cũng có thể lên mạng.”

“Nhưng cũng không thể mỗi ngày đều như vậy mà”

“Tại sao lại không thể?”

“Tôi không thể mà” Đây cũng không phải chuyện mười ngày hay nửa tháng, mà là hai, ba tháng đó! Khương Nghiên âm thầm gào khóc ở trong lòng.

“Không phải cô nói muốn tự nấu cơm sao? Tôi nghe người ta nói chuẩn bị ba bữa cơm cũng mệt lắm rồi, sao cô vẫn còn có thể kêu nhàm chán chứ?”

“Có phải là ngày nào tôi cũng phải chuẩn bị ba bữa cơm cho cả gia đình đâu cơ chứ, chỉ là nấu cho một mình tôi. Một người có thể ăn được bao nhiêu, thỉnh thoảng muốn ăn phong phú hơn một chút thì cùng lắm cũng chỉ làm thêm hai, ba món thôi, như vậy cũng không tốn bao nhiêu thời gian cả.”

Hạ Phi Phàm đột nhiên cảm thấy đầu mình có chút đau. “Giờ tôi phải quay lại công ty rồi, buổi tối còn phải gặp khách hàng, chuyện này chờ tối tôi về rồi nói tiếp, hoặc là để hôm nào có thời gian thì chúng ta bàn bạc lại. Tôi phải về phòng thay quần áo rồi.”

“Đó, anh mau về phòng thay quần áo đi, tôi cũng phải tiếp tục lau sàn nhà rồi.”

Anh xoay người, thân thể có chút chứng nhắc, im lặng rời khỏi phòng đọc sách.

Sao anh lại đụng phải một cô gái kỳ quái như thế này chứ? Anh hoàn toàn không biết phải hình dung về cô như thế nào nữa!!!

Cô gái kỳ quái! Khương Nghiên kỳ quái!

Cả buổi tối, Hạ Phi Phàm ăn cơm cùng khách hàng Hàn Quốc, thỉnh thoảng anh lại ngây ra, cũng may đối phương không nhận ra, nếu không nửa năm hợp tác có thể vì anh không tập trung mà bị hủy bỏ rồi.

Chính anh cũng không hiểu tại sao vào giờ phút quan trọng như thế này anh lại có thể thất thần được, còn có một chút tức giận.

Mấy năm nay cha anh luôn đem quyền thừa kế ra uy hiếp anh, anh muốn chứng minh cho ông ấy thấy, anh cũng không cần tiền của ông ấy, anh có thể tự gây dựng sự nghiệp của mình, mỗi ngày đều trêu qua vô cùng khó khăn.

Anh cố gắng bảy năm, cuối cùng cũng có một công ty thuộc về mình, một ngôi nhà thuộc về mình, xe thuộc về mình, mặc dù những thứ này so với gia tài Bạc Vạn của cha anh thì căn bản là chẳng đáng gì, nhưng anh vẫn rất tự hào, bởi vì tất cả những thứ này đều do dựa vào sự cố gắng và nỗ lực của anh mà có được.

Công việc đối với cuộc sống hiện tại của anh mà nói, chỉ đặt sau sinh mạng của anh thôi, càng cao hơn bất luận việc gì, bao gồm cả cha anh, tình yêu hay hôn nhân….

Nhưng mà, rốt cuộc vì sao anh lại thất thần trong khi đang cùng khách hàng quan trọng bàn chuyện hợp tác đây?

Thật tốt, lần hợp tác lần này cũng thuận lợi ký hợp đồng, nếu không, anh thật sự sẽ tự trách bản thân đến chết, và cả thủ phạm hại anh thất thần - Khương Nghiên nữa.

Anh thật sự không biết nên hình dung về cô gái đang ở tạm ở nhà anh như thế nào nữa, mới đầu khi anh đồng ý cho cô ở lại, trừ trách nhiệm ra cũng không có bất kỳ ẩn ý nào.

Bởi vì trước đây anh một mình tới Đài Loan, anh hiểu rất rõ cảm giác không nơi nương tựa, nhất là khi ngã bệnh mà không có ai ở bên cạnh, như vậy sẽ rất khổ tâm. Cũng vì vậy, khi biết hoàn cảnh của cô, lại nhìn thấy cô đứng một mình cô độc trước cửa bệnh viện, anh cứ đứng mãi ở đó nhìn cô mà không rời đi được, cuối cùng anh đi về phía cô, hơn nữa còn nói với cô, nếu tin tưởng anh thì đến ở nhà của anh.

Chỉ là, sự can đảm và sự kỳ lạ của cô ngược lại lại nằm ngoài dự đoán của anh.

Lớn mật cũng không cần nói, bởi vì không phải cô gái nào xinh đẹp như cô, hơn nữa còn được dạy dỗ rất chu đáo như cô lại dám cùng một người đàn ông xa lạ về nhà sống chung, dù sao cũng phải có chút lo ngại và bận tâm mới đúng, nhưng cô lại giống như hoàn toàn tin tưởng anh, quả thật rất to gan.

Về phần kỳ lạ, chỉ có thể nói cô đã hoàn toàn phá vỡ cách nhìn của anh về những cô gái trẻ tuổi thời nay, để cho anh nhìn thấy con gái thời đại này ngoài ham hư vinh, ham ăn lại lười biếng cũng có một người đẹp người đẹp cả nết, thật ra cô cũng là một gái tài mạo song toàn, một cô gái hiền thục, dịu dàng.

Nói thật, khi biết cô biết nấu ăn anh đã rất kinh diễm, không ngờ chuyện dọn dẹp nhà cửa cô cũng rất đảm đang, so với nhân viên chuyên nghiệp của công ty vệ sinh còn lợi hại hơn rất nhiều. Chỉ có một việc làm cho anh nhức đầu lại không biết làm thế nào chính là, cô hình như không ý thức được mình đang bị thương thì phải, hơn nữa anh cho cô ở lại cũng không phải vì muốn có một nhân viên làm vệ sinh miễn phí.

Tóm lại, để cho cô vừa lê chân đang bó bột vừa làm việc nhà thì anh tuyệt đối không cho phép, cô tự xuống bếp là nấu những món cô thích ăn thì anh không có gì để nói, nhưng giúp anh quét dọn nhà cửa thì tuyệt đối không được, cho dù cô cảm thấy nhàm chán, ở nhà rảnh rỗi tùy ý muốn làm một chút anh cũng không đồng ý.

Nhưng mà anh còn phải đi làm, để cô một mình đợi ở nhà, cô muốn làm thì anh làm sao mà quản được đây????

Nhàm chán chính là trọng điểm, anh phải giúp cô nghĩ biện pháp giết thời gian mới được.

Hạ Phi Phàm chính là vì nghĩ vấn đề này mà cả buổi tối cứ ngẩn ra. Có chuyện gì có thể để cô giết thời gian cho đỡ nhàm chán đây? Tốt nhất là những công việc không cần vận động, không cần di chuyển, lấy động não là chính, phải động tay động chân thì miễn đi.

Rốt cuộc là làm gì đây?

Anh không ngừng suy nghĩ, đến tối, khi bước vào cửa nhà rồi mà anh vẫn chưa tìm được một đáp án hài lòng.

“Anh đã về rồi!” Nhìn thấy anh ở cửa, Khương Nghiên đang ngồi trong phòng khách xem ti vi quay lại mỉm cười nói.

“Cô đang đợi tôi? Muốn tiếp tục thảo luận chuyện buổi chiều sao?” Anh gật đầu, hỏi cô.

“Không phải. Chuyện này cũng không vội, ngày mai anh còn phải đi làm mà, mau mau đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi, hôm nào có thời gian thì chúng ta nói tiếp chuyện buổi chiều.” Cô vội vàng lắc đầu. Cũng đã mười giờ rồi, cô là người không phận sự tuyệt đối không muốn chiếm thời gian nghỉ ngơi của anh.

Nhìn cô không để tâm, không tức giận, khiến anh cả cả đêm thất thần mấy lần, mài chết bao nhiêu tế bào não, Hạ Phi Phàm đột nhiên cảm thấy, mình thật ngốc.

“Tôi thích việc hôm nay không để tới ngày mai.” Anh nhìn Khương Nghiêm rồi nói, sau đó đi vào phòng khách, đặt mông ngồi xuống ghế sa-lon.

“Chúng ta buổi chiều nói đến đâu rồi?” Anh hỏi cô.

“Anh nên đi tắm rửa trước đi!” Cô vẫn còn cố chấp, cảm thấy hôm nay anh làm việc cả ngày đã mệt lắm rồi, buổi tối còn phải đi gặp khách hàng, nên nghỉ ngơi sớm một chút thì hơn.

“Không cần. Chúng ta giải quyết xong vấn đề buổi chiều đã.” Anh cự tuyệt, anh có cảm giác giống như đang hành động theo cảm tính, nhưng lại không thể khống chế được hành vi của mình.

“Thật ra thì chuyện này cũng không vội mà.”

“Nhưng vẫn phải giải quyết. Tôi nói rõ lập trường của tôi trước, mặc dù tôi cho cô ở lại nhà của tôi, nhưng tôi cũng chưa từng nghĩ tới muốn cô báo đáp lại, cho nên cô nói cô phải giúp tôi dọn dẹp nhà cửa là chuyện tôi tuyệt đối không đồng ý.” Anh nghiêm mặt, nghiêm túc nói.

“Nhưng chuyện này cũng không phải là báo đáp gì, mà là tôi quá nhàm chán….”

“Nhàm chán cũng không được làm chuyện này nữa.” Anh như đinh đóng cột cắt ngang lời cô. “Đừng quên, cô đang bị thương, còn phải chống gậy mới có thể đi lại được.”

“Nhưng……”

“Giúp tôi quét dọn nhà cửa đến hôm nay là ngừng, tôi tuyệt đối không đồng ý. Dĩ nhiên, tôi không ở nhà nên cũng không có biện pháp trông nom cô, nhưng hợp đồng tôi đã ký với công ty vệ sinh thì cứ như vậy mà làm, cô muốn chiếm công việc của họ thì tôi cũng không còn gì để nói.”

Khương Nghiên nghe xong, mặt mày lập tức ỉu xìu. Cô thật vất vả mới tìm được việc có thể làm để giết thời gian, từ giờ lại tiếp tục nhàm chán rồi, aiz…

“Thật sự nhàm chán như vậy sao?” Nhìn cô mặt ủ mày ê, bộ dạng khóc không ra nước mắt, Hạ Phi Phàm nhịn không được mở miệng hỏi cô.

Cô buồn bực gật đầu, xong cũng không muốn nói gì nữa.

“Trừ việc quét dọn nhà cửa, chẳng lẽ, thật sự không có chuyện khác để cho cô có thể giết thời gian sao?”

“Tôi nghĩ không ra”

“Lên mạng chơi trò chơi?”

“Không có hứng thú.” Cô lắc đầu.

“Đọc sách?”

“Không thích.” Cô tiếp tục lắc đầu.

“Hay là đi dạo trên blog hay mấy trang mạng xã hội ấy! Bên trong có rất nhiều thứ có thể xem. Đúng rồi, không phải cô biết nấu ăn sao? Có thể nghiên cứu sách dạy nấu ăn, cô cũng đừng nói là không thích hay không có hứng thú nữa nha!” Anh tràn đầy hi vọng nhìn cô.

“Thích, có hứng thú, nhưng chỉ là nghiên cứu, cũng không được thực hành sẽ rất dễ buồn bực, không bằng không cần nghiên cứu.” Cô thở dài lắc đầu.

“Sao lại không thể thực hành? Là thiếu dụng cụ hay thiếu thực phẩm, thiếu thứ gì cô có thể nói với tôi, tôi sẽ mua những đồ vật cần thiết về cho cô.” Anh nhanh chóng nói.

“Không phải như vậy.”

“Không phải?” Anh ngẩn người, không hiểu liền cau mày: “Vậy thì vì sao?”

“Một mình tôi có thể ăn được bao nhiêu? Nấu ra cũng không ăn hết, chi bằng đừng nấu, không cần lãng phí thực phẩm.” Khương Nghiên nghiêm túc nói, trong nháy mắt, Hạ Phi Phàm lại ngây ra, nhất thời không thể phản bác được.