Rõ ràng mặt nước chỉ tới ngực, nàng lại cảm thấy bản thân sắp không thở nổi nữa, có người lôi kéo cánh tay nàng, dùng sức túm lấy nàng, thậm chí hung hăng nắm lên cánh tay bị phỏng của nàng, bọt nước bị vỡ, nàng vẫn cảm thấy cơ thể nặng trĩu, giống như không thuộc về mình nữa.

Ánh mắt đen nhánh trong vắt và làn môi tím tái của tiểu nha hoàn kia vẫn không ngừng dội vào đầu nàng.

"Vương phi nương nương, ngài đi nhanh đi"

"Vương phi, thực xin lỗi."

"Nếu như ngươi muốn đứng ngây ngốc dưới nước cả đời, bổn vương cũng không ngại nhặt xác ngươi!" Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói lạnh như băng khiến tâm trí đang chết lặng của nàng trở về, kinh ngạc ngẩng đầu, gặp phải vẻ mặt băng sương của Vũ Văn Tư Dạ.

Hắn, tại sao cũng xuống nước?

Trên bờ, tia sáng u ám trong mắt Thẩm Nhược Vân chợt lóe lên, năm ngón tay bất giác nắm chặt, lòng bàn tay lưu lại bốn dấu ấn hình trăng non thật sâu, ánh mắt oán hận lại quét tới người tiểu nha hoàn, người phía sau thấy ánh mắt của nàng, thân người run lên, cúi đầu bất an.

Không ai ngờ được, vương gia lại xuống nước cứu vương phi phẩm hạnh tầm thường đó!

Vũ Văn Tư Dạ thấy nàng khôi phục ý thức, đưa tay chộp tới cánh tay phải nàng, thân hình hắn cao lớn, dễ dàng kéo được Tiêu Sơ Âm bé nhỏ ở trong nước, Tiêu Sơ Âm theo bản năng nghiêng người tránh né, bảo vệ cánh tay. Sau khi khôi phục ý thức, các loại cảm giác đau đớn trong cơ thể cũng phục hồi, vài bong bóng trên bả vai bị ma ma làm vỡ ra ban nãy, kim châm xát muối dán trên da, đau rát.

Nếu Vũ Văn Tư Dạ chìa tay túm lấy như vậy, nàng không dám đảm bảo mình không bật ra tiếng.

Vũ Văn Tư Dạ thấy dường như nàng bảo vệ cánh tay phải, hắn là người tập võ, nhìn ra cánh tay nàng khác thường, hai hàng lông mày nhíu chặt, xoay người hay tay vươn vào trong nước, ôm ngang người nàng lên.

Mềm mại ở trong tay khiến hắn cả kinh, trước đây hắn vô cùng chán ghét nàng, một nữ nhân thật tốt, cả ngày trang điểm diêm dúa đầy son phấn, cố tình gây sự, lúc hắn nhìn thấy đều hận không thể đi đường vòng, đừng nói là ôm, cho dù là đêm tân hôn, ngoại trừ xách nàng từ dưới đất lên giường, căn bản hắn cũng không chạm vào nàng đến nửa đầu ngón tay.

Nhưng hôm nay lại khác, hắn đứng từ xa đã nhìn thấy nàng một thân quần áo màu lam nhạt đang vươn tay, sau đó tiểu nha hoàn trước mặt nàng rơi xuống hồ, bản năng muốn bỏ qua hành động làm hắn chán ghét này, chớp mắt đã thấy nàng không chút do dự nhảy xuống hồ, rõ ràng không biết bơi còn muốn cứu người.

Dưới chân vốn đã muốn quay đầu bước đi, ma xui quỷ khiến lại đi đến bên này, cho đến khi tiểu nha hoàn đã tự bơi trở về, chán ghét trong mắt hắn lại càng sâu đậm, nàng lại dùng cách nàng để có được chú ý của hắn!

Nhưng mà, trong hồ nước, sắc mặt nàng tái nhợt, chết lặng, trong đôi mắt thất thần lại lộ ra một cỗ quật cường, nhìn qua....

Bước chân khẽ động, hắn đi nhanh xuống nước đẩy hai ma ma ra, vươn tay túm lấy nàng, lúc hắn vô ý thò tay vào trong nước ôm lấy nàng, bỗng nhiên hắn mới ý thức được, cho dù là dùng biện pháp gì, nữ nhân có sự khác biệt to lớn trước và sau hôn nhân này, đã thành công làm hắn chú ý.

"Buông ta ra." Tiêu Sơ Âm giãy giụa, hai chân đá ra những đường vân sóng bắn vào bờ, vặn vẹo trong lòng hắn, nàng không muốn để một nam nhân đã giết nàng tới cứu nàng!

Vũ Văn Tư Dạ cúi đầu nhìn đôi mắt quật cường của nàng, nếu như biểu cảm lúc này của nàng là giả vờ, hắn chỉ có thể nói kĩ thuật diễn của nữ nhân này thật sự là rất tốt.

"Ngươi nói, muốn bổn vương buông ngươi ra?" Băng tuyết vạn năm trong mắt hắn vẫn không giảm, lạnh giọng hỏi nàng, mang theo uy hiếp cùng khiêu khích.

"Ngươi không nghe rõ sao? Buông bản phi ra!" Nàng dùng âm thanh chỉ có hắn nghe được nghiến răng nói từng chữ.

Trên mặt Vũ Văn Tư Dạ bỗng nhiên nở ra nụ cười trong giây lát rồi biến mất, Tiêu Sơ Âm nhìn thấy bỗng sững sờ, lúc nam nhân này cười rộ lên...dường như...rất đẹp mắt...