Bắt đầu từ hôm nay, hết ngày dài lại tới đêm thâu, Mặc Ngôn bắt đầu học tập ( Phá hiểu mười vạn kiếm).

Mười vạn kiếm, kiếm chiêu rườm rà, mỗi một chiêu đều cần phải diễn luyện nhiều lần, mới có thể làm được.

Tiến độ Mặc Ngôn học khá chậm, đúng như Hồng Thông Thiên đã đoán trước.

Sau ba ngày, Hồng Thông Thiên theo thường lệ kiểm tra bài tập, Mặc Ngôn mới chỉ học được năm chiêu, dưới sự chỉ dạy của Hồng Thông Thiên học được.

Một tháng sau, Hồng Thông Thiên không chịu dạy y nữa, nói là phần còn lại tự y lĩnh hội, luyện tập chiếu theo đồ phổ*. ( bí tịch).

Một năm sau, bất kể lúc nào Hồng Thông Thiên tới xem Mặc Ngôn, vẫn chỉ nhìn thấy thiếu niên vóc người nhỏ yếu, bạch y trường kiếm, ở bờ biển luyện kiếm.

Hai năm sau, Hồng Thông Thiên dò hỏi môn hạ đệ tử, môn hạ đệ tử trả lời cũng nhìn thấy như lão.

“Sư thúc rất chịu khó, rất ít khi cùng chúng ta chơi đùa, toàn ở một mình luyện kiếm.”

“Ăn sáng xong, sẽ tới võ trường luyện tập kiếm pháp, buổi tối trăng treo trên trời, vẫn còn luyện kiếm.”

Hồng Thông Thiên vẫn không yên lòng, cố ý tìm đến đại đồ đệ Nhạc Phong dò hỏi: “Phong nhi, sư thúc ngươi ngày đêm luyện kiếm, nhưng lại không có tiến triển gì, ngươi dành ra ít thời gian, tới dạy cho y tâm pháp nền tảng Côn Sơn đi!”

Nhạc Phong cách ngày lại đến báo cáo, giọng nói khá là bất đắc dĩ: “Sư phụ, sư thúc không cho con dạy y, y đang tu luyện kiếm pháp chí cao vô thượng của Côn sơn ta, nói là kiếm pháp đa dạng, dùng cả đời cũng chưa chắc lĩnh hội được hết, hơn nữa cho dù con có dạy y những tâm pháp nhập môn kia, thì đối với y cũng vô dụng…”

Hồng Thông Thiên thấy Nhạc Phong có phần buồn phiền, liền hỏi: “Nó mắng ngươi? Đừng lo, sư thúc ngươi chỉ quá dụng công, cũng không phải nó cố ý muốn mắng ngươi.”

Nhạc Phong lắc đầu một cái: “Sư thúc nào có thời gian mắng con, y chỉ toàn nói với con một lời ‘Đừng phiền ta’, rồi tiếp tục luyện kiếm…”

Hồng Thông Thiên thoả mãn vuốt râu, vỗ vỗ lưng đại đồ đệ: “Con ngoan, chuyện này ngươi cũng đừng bận tâm, sư phụ tự có tính toán.”

Ba năm sau, năm năm sau, tám năm sau…

Trong nháy mắt thời gian trôi qua cực nhanh, đảo mắt đã qua mười năm.

Mỗi người trong Côn Sơn đều biết, bản thân có một sư thúc lai lịch phi phàm.

Mặc sư thúc là người chăm chỉ chịu khó, mười năm qua không hề nghỉ ngơi một ngày, càng chưa từng cùng sư điệt môn hạ chơi đùa.

Mười năm qua, chỗ để y tới chỉ có hai nơi.

Ở tại phòng tu luyện trong rừng trúc, và bờ biển, luyện tập Côn Sơn chí cao vô thượng “Phá hiểu mười vạn kiếm”.

Vị sư thúc này tính tình cổ quái, bình thường không thích thân cận với người, mà cũng không phải người dễ trêu chọc.

Mười năm qua, đã liên tục có tám đệ tử Côn Sơn không thức thời đi quét dọn nhà xí.

Cũng trong mười năm này, Hồng Thông Thiên đứng đầu Côn Sơn, không cho phép bất luận kẻ nào đi quấy rối Mặc sư thúc luyện kiếm, càng không được luận bàn tiên pháp với y.

Không có ai biết Mặc sư thúc Côn Sơn, kiếm pháp đã luyện tới cảnh giới nào.

Có người nói rằng y chỉ là trò mèo, có người lại nói Phá hiểu mười vạn kiếm, chính là kiếm pháp số một Côn Sơn, là bảo vật trấn sơn, Mặc sư thúc tu luyện kiếm pháp này, tất nhiên sẽ có tiên pháp cao siêu, đạo tâm vững chắc.

Chỉ có mỗi Hồng Thông Thiên nửa năm kiểm tra Mặc Ngôn một lần, cũng nghiêm khắc đốc thúc y luyện kiếm, mới rõ ràng tài nghệ thật sự của Mặc Ngôn—— quả nhiên không ngoài dự đoán, Mặc Ngôn học mười vạn kiếm, ngày đêm cố gắng, cũng chỉ miễn cưỡng học xong ba ngàn chiêu. Nhưng mà, là khoa chân múa tay ba ngàn chiêu!

Chỉ có điều, mười năm này, tất cả những lời Mặc Ngôn nói, đã để Hồng Thông Thiên giật mình.

Lão vốn cho rằng, nam tử trẻ tuổi, ở đâu có thể luyện kiếm nhàm chán cùng vô vị mỗi ngày? Lại còn giống như lão tăng ngồi thiền, mười năm như một?

Hồng Thông Thiên đứng trên đỉnh võ trường Côn Sơn, từ xa nhìn bóng dáng luyện kiếm cạnh biển, thì trong lòng nhịn không được cảm thán, không ngờ Mặc Ngôn tuổi còn nhỏ, lại có nghị lực cùng kiên trì tới vậy.

Mười năm qua, Mặc Ngôn bận rộn luyện kiếm, cứ nửa năm gặp Hồng Thông Thiên một lần, để lão kiểm tra bài tập, cũng không xảy ra xung đột gì cả.

Sự khó chịu an táng phụ thân đã xảy ra năm đó, theo thời gian trôi qua, đã phai nhạt dần trong ký ức Hồng Thông Thiên.

Hồng Thông Thiên bây giờ đang hưởng dụng tiên đan thần dược Lạc Nhật Nhai, đại điện Côn Sơn thì dùng linh thụ kỳ hoa Lạc Nhật Nhai trang trí, sớm đã xem sự tồn tại của Mặc Ngôn như người tàng hình.

Hồng Thông Thiên đứng ở trên vách núi một lát, bấm ngón tay tính toán, mới chợt nhớ ra, hôm nay chính là ngày kiểm tra bài tập của Mặc Ngôn.

Nửa năm trước, Mặc Ngôn đã luyện xong ba ngàn chiêu, cũng không biết nửa năm tiếp này, Mặc Ngôn đã luyện kiếm pháp tới mức độ nào.

Nghĩ đến đây, Hồng Thông Thiên bắt chuyện với con trai Hồng Nho Văn đi ngang qua đúng lúc: “Nho Văn, tới bờ biển tìm sư thúc con, bảo y tới đây gặp ta.”

Hồng Nho Văn khom người trước phụ thân: “Vâng!” Lúc hắn khom người rất có khí phách, giơ tay nhấc chân thật giống quân tử chi phong.

Nhưng khi hắn ra khỏi võ trường, tóm lại tâm tính vẫn còn trẻ, vừa nghĩ tới có thể được gặp Mặc Ngôn, thậm chí có thể cùng y nói mấy câu, cả trái tim Hồng Nho Văn đã bắt đầu nhảy lên.

Hắn không nhịn được, liền lấy phi kiếm ra, nhảy lên bay thẳng tới bờ biển.

Hồng Nho Văn ở giữa không trung, cũng đã nhìn thấy hình bóng để cho hắn ngày nhớ đêm mong.

Năm đó, y chỉ là một đứa bé mười tuổi, trong lúc lơ đãng toát ra phong hoa khiến cho hắn lóa mắt.

Mười năm trôi qua, đứa bé năm đó, giờ đã lớn lên, thành một vị nam tử.

Hồng Nho Văn bay càng gần tới Mặc Ngôn, tim càng đập càng nhanh.

Chờ tới khi hắn bay tới bờ, nhảy xuống từ trên mũi kiếm, chỉ còn cách Mặc Ngôn đang luyện kiếm một trăm bước.

Mặc Ngôn thân là đệ tử Côn Sơn, cũng giống với tất cả đệ tử Côn Sơn, toàn thân bạch y, trong tay cầm trường kiếm, điều duy nhất không giống, là bên hông y buộc một đai lưng màu tím, còn lúc này y đang ở trong sóng biển, vung lợi kiếm lên, sóng biển tiếp theo  lại ập tới, dùng kiếm cắt ngang mặt nước.

Dưới ánh mặt trời, chiếu vào người y như tỏa ra hào quang bảy màu, người nọ vóc người thon dài, đai lưng buộc chặt, cánh tay lộ ra khỏi tay áo, thoáng nhìn như bạch ngọc khắc thành, hoàn mỹ vô khuyết. Mái tóc dài màu mực hòa nhập với gió biển, tung bay ở giữa không trung, đánh thẳng vào trái tim Hồng Nho Văn.

“Sư thúc!” Thanh âm Hồng Nho Văn khẽ run, nếu như không được phụ thân cho phép, thì hắn không được tùy tiện cùng Mặc Ngôn nói chuyện, những năm qua, hắn chỉ có thể im lặng nhìn Mặc Ngôn, lại không dám đi tới nói quá nửa câu.

Cũng do ít khi có cơ hội cùng Mặc Ngôn nói chuyện, làm tay chân Hồng Nho Văn muốn đổ mồ hôi.

Mặc Ngôn ngoảnh mặt làm ngơ, mãi đến khi Hồng Nho Văn gọi tiếp một tiếng: “Sư thúc!”

Mặc Ngôn quay đầu lại, vung kiếm mà đứng, khẽ mỉm cười.

Hồng Nho Văn chỉ thấy hô hấp muốn ngừng lại. Đó là một gương mặt khuynh đảo chúng sinh, xinh đẹp cực kỳ, như mẫu đơn mùa xuân, hoa sen mùa thu. Sáng như ánh bình minh, rực rỡ như trăng đêm.

“Chuyện gì?” Mặc Ngôn mở miệng. Thanh âm mang theo một tia khàn khàn, lại có vẻ dị thường cảm động.

Hồng Nho Văn quên lời, không biết phải nói cái gì, chỉ ngơ ngác nhìn Mặc Ngôn đang đạp nước biển đi tới, ngay cả tên của bản thân cũng quên tới chín tầng mây.

“Nho Văn sư điệt, tìm ta có việc sao? Có việc liền nói, không thì ta đây tiếp tục đi luyện kiếm.” Mặc Ngôn vừa nãy ở trong biển vung kiếm, tiêu hao thể lực, bây giờ mở miệng nói chuyện có hơi thở gấp.

Mà tiếng thở dốc thoáng qua này, càng khiến cho Hồng Nho Văn ngây ra như phỗng, suy nghĩ lung tung.

Phải khiến cho Mặc Ngôn xoay người trở lại trong biển, Hồng Nho Văn mới phát giác, lắp bắp: “Sư thúc, cha ta... Bảo ngươi tới đó.”

Mặc Ngôn dừng bước lại, ở trong lòng tính toán thời gian.

Cũng đúng, hôm nay hình như là ngày Hồng Thông Thiên kiểm tra việc học của y.

Mười năm qua, Hồng Thông Thiên chưa từng quên điều này, cũng thật làm khó lão vì phải để bụng tới y.

Mặc Ngôn hơi nhếch khóe miệng, nói: “Biết rồi, ngươi đi trước đi, ta thay y phục rồi sẽ tới.”

Lúc này Hồng Nho Văn mới thấy rõ, bạch bào trên người Mặc Ngôn đã bị nước biển làm ướt nhẹp, dính vào trên người, làm cho đường nét cả người lộ ra hết mức.

Hồng Nho Văn rất muốn nói: “Ngôn đệ, ta đến giúp ngươi.” Nhưng lại không dám.

Trước giờ Mặc Ngôn vẫn không coi hắn ra gì, vì ít khi gặp mặt nên thường lấy trưởng bối mà xưng, vừa bới bắt đầu Hồng Nho Văn còn thỉnh thoảng gọi y là “Ngôn đệ”, còn sau này, căn bản không dám làm càn nữa.

Mặc Ngôn nói xong, cũng không để ý tới chỗ Hồng Nho Văn đang đứng, tự mình đi về chỗ ở.

Hồng Nho Văn si ngốc ngơ ngác đi theo phía sau Mặc Ngôn, hoàn toàn không biết bản thân đang ở đâu, chỉ cảm thấy hơn hai mươi năm này, giây phút đi ở phía sau Mặc Ngôn mới là thời gian tươi đẹp nhất.

Mặc Ngôn nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, bất giấc quay đầu lại, nhìn chằm chằm Hồng Nho Văn: “Ngươi theo ta làm cái gì?”

Hồng Nho Văn nhìn lông mày Mặc Ngôn cau lại, lại càng chết mê chết mệt, hắn tiến lên một bước, nói: “Ngôn đệ, ngươi luyện kiếm đã hơn nữa bài, có đói bụng không, ta mời ngươi ăn cơm có được không?”

Hồng Nho Văn nói chưa dứt lời, thì ở phía sau có người hô to: “Sư thúc, sư thúc, ta câu được con cá lớn, đã làm tốt đưa tới cho ngài!”

Hồng Nho Văn quay đầu lại, nhìn đám người Tề Nghị đang chạy tới phía hắn, trong tay còn mang theo hộp cơm.

Mặc Ngôn tra hỏi Hồng Nho Văn: “Ngươi vừa gọi ta là gì?”

Cổ họng Hồng Nho Văn run run, ngốc lăng nhìn Mặc Ngôn, chỉ thấy thần sắc y vẫn như thường, không rõ vui giận.

Hắn ủ rũ mở miệng: “Đã có người đưa cơm cho sư thúc, ta… Tiểu chất cáo từ.”

Nói xong, hắn liền quay đầu đi, nhưng vẫn không nhịn được quay đầu lại. Nhìn thấy đám người Tề Nghị đi theo phía sau Mặc Ngôn, đau lòng không thôi.

Xem ra, tất cả tâm tư, đau khổ nhớ nhung, đành phải hóa thành hư vô tan theo làn gió.

Từ lúc mười năm trước, từ ngày Mặc Ngôn trở thành sư thúc, Hồng Nho Văn đã biết tất cả sẽ không thể đạt được.

Rồi theo từng ngày từng ngày Mặc Ngôn lớn lên, Hồng Nho Văn đã không thể vung kiếm chém đứt tình yêu này, hắn càng ngày càng mê luyến Mặc Ngôn, dần dần khó có thể tự kiềm chế.

Chỉ hận một điều, lúc trước ở Lạc Nhật nhai, đã không định huyết minh với Mặc Thăng Tà.

Nếu như năm đó cùng Ngôn đệ đính hôn, chỉ sợ lúc này đã ôm mỹ nhân trong ngực, chứ đâu phải ôm nỗi đau như đứt ruột?

Hồng Nho Văn thầm than trong lòng một tiếng, lưu luyến nhìn thân ảnh Mặc Ngôn biến mất ở trong rừng trúc.

_________________________

破晓 <> tảng sáng ( Phá hiểu)

—————–

破晓 <>

✚[pòxiǎo] tảng sáng; tờ mờ sáng; sáng tinh sương; sáng sớm tinh mơ

—————–

破 <>

✚[pò] Hán Việt: PHÁ

1. vỡ; đứt; thủng

2. phá vỡ; phá hỏng

3. chẻ; bổ; xẻ; ngăn ra; tách ra

4. đổi chẵn thành lẻ

5. đập đổ; phá đổ; đạp đổ (qui định, tập quán, tư tưởng)

6. đánh bại; hạ gục

7. tiêu phí; phí tiền

8. không tiếc

9. lộ chân tướng

10. tồi; rách

—————–

破晓 <> [po4 xiao3] daybreak;

—————–

破 <> [po4] to break; to split; broken; damaged; worn out;

—————–

破 <> phá [po4]

1. Phá vỡ. Như phá hoại 破壞, phá toái 破碎, phá trận 破陣, phá thành 破城, v.v.

2. Bổ ra, bửa ra. Như phá qua 破瓜 bổ dưa, phá lãng 破浪 rẽ sóng, v.v.

3. Giải thích nghĩa văn cho vỡ vạc. Như trong văn có đoạn phá đề 破題. Sự bí mật mà làm cho bại lộ ra gọi là phá. Như phá án 破案.

4. Phí. Như phá tài 破財 phí của, phá trái 破債 vỡ nợ.

5. Tục nói quả dưa bổ ra như hai chữ bát 八, nên con gái 16 tuổi là tuổi có tình rồi cũng gọi là phá qua 破瓜.