"Không có vấn đề gì, chỉ cần đắp thuốc đều đặn mỗi ngày là được."

"...Loại này không có tác dụng phụ gì với thuốc Sinh Tử Đường chứ?"

"..."

Tay bốc thuốc của vị "lương y như từ mẫu" đột nhiên dừng, tiếp theo đó, một cái chày giã thuốc bay về phía Vương Tuấn Khải, suýt thì đập vào mặt hắn. Vương Tuấn Khải rất có ý thức bảo vệ dung nhan, nhanh nhẹn né đi cái chày trời đánh, bất mãn mà càu nhàu: "Bao nhiêu năm rồi sao cậu còn không bỏ qua được gút mắc bé tẹo cục kẹo đó chứ? Chẳng phải chỉ là một đêm xuân lầm lỡ thôi sao? Hận thù oán thán lâu như vậy khiến công đức hành y tế thế bay sạch mất..."

"Biết tôi không vừa mắt Tạ gia còn cố ý mang người bệnh của Tạ gia đến đây! Cậu ít sống lỗi đi!"

Vương Nguyên mờ mịt ngồi im một chỗ, không biết phải nói gì cho dịu bầu không khí, chỉ đành vươn tay ra ý đồ dùng hành động giảng hòa. Tay bị Vương Tuấn Khải kéo về, một cái chày nữa lại bị ném về phía bọn họ.

Hai giờ trước.

Cơn đau nhức đột ngột xuất hiện làm cho Vương Nguyên không kịp đề phòng, giật thót người bưng mắt. Nhóc hồ ly bên cạnh cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, lo lắng muốn chạy đi tìm Vương Tuấn Khải, chợt nhớ đến việc Vương Tuấn Khải dặn nó không được chạy lung tung bên ngoài, nó sốt ruột đến độ nhảy nhót tưng bừng, cuối cùng vẫn là kìm không được biến thành con hồ ly màu xám, trộm lén chạy ra ngoài.

Cũng may Vương Tuấn Khải trùng hợp trở về đến cửa biệt viện, túm đuôi nhóc hồ ly ném vào trong.

"Rất đau sao..." Vương Tuấn Khải nhíu mày bưng má Vương Nguyên lên, cúi sát người nhìn kỹ vào mi mắt cậu. Vương Nguyên đau đến độ hai mắt co giật, không phải đau đớn âm ỉ như có dòi bọ đục khoét mà là kiểu rát buốt tựa bị xát ớt, khiến cậu không thể không nhắm mắt lại, mặc cho hắn nói thế nào cũng không làm sao mở ra được.

Vương Tuấn Khải nghiêm mắt tách mở mí mắt cậu ra, Vương Nguyên lập tức rên lên – mắt tiếp xúc với không khí càng xót không chịu nổi, còn có dấu hiệu đỏ lên.

Vương Tuấn Khải quay đầu nghi ngờ nhìn nhóc hồ ly: "Chú mày không phải mang đến thứ đen đủi gì chứ?"

Nhóc hồ ly bị hắn dọa ngơ ngác, Vương Tuấn Khải bộp đầu nó một cái, dĩ nhiên hắn chỉ đoán mò mà thôi, cũng không phải thật.

"Tình hình này trước đó tôi đã từng thấy qua, một là bệnh về mắt, hai là dị ứng. Mắt cậu vốn không có bệnh lạ gì, cho nên chỉ có thể là do dị ứng." Vương Tuấn Khải vừa cố gắng kéo mí mắt Vương Nguyên lên, mi mắt trong tay hắn giật giật, hơi ẩm ướt run rẩy. Hắn ghé sát vào mặt cậu, nhìn mãi cũng không ra môn đạo gì: "Tạm thời tôi chỉ có thể kết luận là dị ứng phong thủy, không hợp địa linh."

Vương Nguyên không hiểu gì cả: "Dị ứng...phong thủy?"

"Khí tràng của cậu không hợp với nơi này, hoặc là điều gì đó đang tồn tại ở đây ngăn cản cậu hành động." Vương Tuấn Khải hơi nhíu mày, hắn không nghĩ Vương gia có thứ gì tài cán đến vậy. Dù sao mệnh cách của Vương Nguyên rất quý giá, Vương gia lại là tộc thiên sư nhiều đời, có thì cũng là thiên thời địa lợi, quý khí nhân đôi chứ không phải phản nghịch như thế này.

Còn có một trường hợp, có kẻ nào đó đang nguyền rủa đôi mắt của cậu.

Vương Tuấn Khải chau đầu mi, trong giờ phút này kẻ có thể làm ra chuyện như vậy chỉ có Hồ gia. Vương Nguyên chạy thoát từ tay bọn họ, mất đi tế phẩm đồng thời mất cả tế ti làm cho bọn họ vừa hoảng loạn vừa lo sợ, hắn không chắc bọn họ có thể làm ra chuyện vượt quá giới hạn gì. Hồ gia ngay cả người như Vương Nguyên cũng dám động thủ, việc họ âm thầm nguyền rủa đôi mắt Vương Nguyên hoàn toàn có thể xảy ra.

"...A." Vương Nguyên đau đến độ mồ hôi lạnh rịn ra, không ngừng đưa tay xoa mắt. Trong mắt vừa xót vừa ngứa lại rát buốt, thỉnh thoảng nhói lên từng cơn bất thình lình, trong đời cậu là lần đầu tiên trải qua khó chịu như vậy. Nếu dụi mắt có thể làm cho cơn đau thuyên giảm, mắt cậu đã mù lại càng trở nên sưng tấy.

"Đùng dụi." Đôi bàn tay ấm nóng cản lại động tác của Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải nghiêm túc nhìn cậu chật vật chuyển động hai mắt, khẽ thổi một hơi lên mi tâm cậu. Lạnh lẽo mát mẻ làm cho Vương Nguyên dễ chịu hơn một chút, hai tay cương cứng cũng buông xuống, thấp giọng nói nhỏ: "Không phải do Tiểu Càn..."

Tiểu Càn là tên Chu thợ rèn đặt cho nhóc hồ ly, Vương Tuấn Khải chớp mắt mấy cái mới biết Vương Nguyên tưởng mình đang nghi ngờ nó, hơi hơi nhíu mày: "Tin nó như vậy? Cậu chỉ mới quen nó chưa đầy một ngày, nó và cậu còn không cùng chủng tộc đấy."

"Tiểu Càn rất ngoan." Vương Nguyên đáp: "Mắt tôi có thể chữa không?"

"Đương nhiên, tôi mang cậu đến chỗ này, đảm bảo có thể chữa khỏi."

Cho nên sau hai giờ, bọn họ ngồi trong nhà Chu thợ rèn, chưa đầy năm phút, chưa nóng chỗ đã bị đuổi như đuổi tà.

Tiểu Càn nắm áo Chu Dịch, khuyên nhủ y bình tĩnh một chút, Chu Dịch trở tay nắm cổ áo nó đẩy ra xa, vơ cái búa trên bàn thở hồng hộc suyễn khí: "Đừng có hòng lại đến tìm ông đây lấy thuốc!"

Rất ít người biết, Chu Dịch là hậu nhân của một vị thần y vào đời Minh.

Vương Tuấn Khải mặt dày đưa Vương Nguyên trở vào, hắn không tin bằng ánh mắt của Chu Dịch không nhìn ra Vương Nguyên bất thường. Hắn cố ý nhắc đến Sinh Tử Đường Tạ gia, kíƈɦ ŧɦíƈɦ cái đầu nguội của Chu Dịch một chút, để y có tâm mà lấy cho Vương Nguyên vài vị thuốc quý khó tìm, thứ mà ngay cả Sinh Tử Đường cũng ít khi sở hữu.

Chu Dịch giận điên một hồi, cả người nhem nhuốc trầm lặng cũng trở nên sống động hơn hẳn. Y trừng Vương Tuấn Khải, lại trừng Vương Nguyên, cuối cùng vẫn là vì Tiểu Càn mà chấp thuận bốc thuốc.

"Vừa mới bị người Hồ gia đụng à?" Chu Dịch cố định đầu Vương Nguyên, nghĩ đến lời đồn gần đây Hồ gia tìm được phương pháp giải nghiệp, ghét bỏ lắc đầu: "Không ra gì, sống đến từng tuổi này rồi mà còn hồ đồ hơn đứa trẻ năm tuổi."

Vương Tuấn Khải liếc Tiểu Càn một cái, ngụ ý nó cũng là Hồ tộc tộc nhân đấy, Chu Dịch nhận được ánh mắt thâm thúy của hắn, bĩu môi: "Thằng bé này năm đó bị người nhà tự tay ném, chẳng có liên quan gì đến Hồ gia hết."

"Ý cậu là bọn họ chủ động vứt bỏ nó? Mẹ nó có biết chuyện này không?"

"Làm sao tôi biết được! Tôi chỉ là người rèn móng ngựa, vô tình nghe được mà thôi!" Chu Dịch hừ một tiếng: "Cả một gia tộc làm chuyện tày đình như vậy, không vứt con cháu đi thì làm sao cứu lại truyền thừa!"

Y bắt đầu bôi một thứ chất lỏng sền sệt có mùi thảo dược lên mắt Vương Nguyên, cố định bằng bông băng trắng muốt: "Các người nên sớm trở về thành phố đi, Hoan thôn loạn lắm, không cứu được."

"Ý gì?" Lần này thì Vương Tuấn Khải cau mày, một đám yêu quái xuất hiện trên núi cùng với sự nguy cấp của Hồ gia, nói công bằng ra hắn vẫn giải quyết tốt, không cứu được? Không cứu được là cấp độ như nào? Vương Tuấn Khải sống lâu lắm rồi, đối với hắn không có chuyện gì là không có cách để xử lí. Chu Dịch tồn tại hơn nửa đời người, không phải không biết năng lực của hắn, nhưng vẫn buông một câu không cứu được, tức là tình hình Hoan thôn phải nguy cấp đến mức nào? Mọi thứ không chỉ đơn thuần là bề nổi?

Chu Dịch cũng không ngại trào phúng hắn một phen: "Nhìn đi, cậu ta mới đến đây được mấy ngày? Lưng còn chưa đặt xuống đã tao ngộ tai ương quỷ dị. Đừng trách tôi nói chuyện chẳng chút kiêng kị, Hoan thôn này đã nát lắm, bước đi một tấc là ngàn vạn bẫy rập, hít vào một hơi là tà khí nhập thể...Tôi biết anh không thuộc về nơi này, sớm đi sớm siêu sinh."

"Người nhà Vương gia vẫn còn đó..."

"Anh cũng nói đó thôi? Người nhà Vương gia, không phải người nhà của anh." Chu Dịch nhàn nhạt nói, vừa lúc băng thuốc xong, y lập tức không nói hai lời lại bắt đầu đuổi người. Vương Tuấn Khải lần này đi thật, nhưng chẳng có ý gì là sẽ rời khỏi Hoan thôn.

"Tôi phải trả thù nhà họ Hồ cho Vương Nguyên đã." Hắn chính nghĩa ngôn từ nói ra lời kinh hồn táng đảm.

Vương Nguyên: "..."

Tiểu Càn vẫn đi theo Vương Nguyên, Chu Dịch mắng nó một tiếng thằng nhóc vô ơn rồi cũng nhét cho nó mấy thứ đồ cần thiết. Nhìn theo bóng lưng ba người rời khỏi cổng nhà xiêu vẹo, Chu Dịch âm thầm nhíu mày, quen biết Vương Tuấn Khải lâu như vậy rồi y mới hắn thấy để ý ai kỹ thế này.

Vương Nguyên đúng là người có mệnh phú quý giàu sang, lại còn con cháu đầy đàn, loại người như vậy không nên đụng phải Vương Tuấn Khải mới đúng. Cả Vương Tuấn Khải nữa, hắn cũng không phải kẻ nhất thời thấy lợi trước mắt, không thèm suy nghĩ đã sà vào chấm mút. Vậy mà hai người họ chẳng những xảo hợp tương ngộ, lại còn dây dưa không ngừng, không biết là họa hay phúc đây.

...

Hồ gia lúc này đã loạn như nạn đói thế kỷ trước.

"Vẫn không thể tra ra ai là thủ phạm?"

"Kẻ nọ hành tung thần bí, đi rồi đến không để lại dấu vết gì, đã soát trên dưới Hồ gia qua một lần, có thể xác định đối phương là từ bên ngoài đến, không có liên quan đến con cháu Hồ gia."

Tộc trưởng nhìn mật thám quỳ dưới đất, mặt mày cau có nghiến răng. Xác của đại tế ti vẫn còn đang liệm, lễ tang diễn ra đã đủ khiến lão ta phải đau đầu, hiện tại Hồ gia trên dưới bất đồng, trong ngoài bất nhất, lão ta chỉ nghĩ là có kẻ nào đó trong nội tộc âm mưu soán đoạt ngôi vị tộc trưởng, cấu kết người ngoài làm chuyện tổn hại gia tộc. Không ngờ kẻ này lại là người ngoài thật? Còn không có dính dáng gì đến Hồ gia?

Không đúng, nếu hắn là "người từ thế giới bên ngoài" tìm đến sẽ không thể hiểu rõ đường đi nước bước của Hồ gia như vậy. Tại Hoan thôn này, Hồ gia, Vương tộc và vài nhánh yêu tinh thực vật nhỏ bé sống ẩn dật trên núi, không ai là lão không biết. Lão trèo lên cái ghế tộc trưởng này hoàn toàn không phải là chuyện bông đùa, sự đa nghi mà một kẻ tự nhận là bậc vương giả như lão có thừa. Lão đã từng âm thầm cho người tra toàn bộ hộ khẩu Hoan thôn để bảo toàn tính an toàn của kế hoạch, chuẩn bị con đường thoát thân cho Hồ gia sau khi gϊếŧ chết tế phẩm, thậm chí làm một chuyện tày trời để lưu giữ vận khí cho con cháu Hồ gia sau này, nhưng rồi tình huống ngoài ý muốn cũng xảy ra!

Lão giận dữ, rất giận dữ, nếu tìm được kẻ gây họa kia – lão sẽ mang cả hắn lẫn tế phẩm bằm thây vạn đoạn, nghiền nát hồn phách.

"Lão gia, lão gia, không ổn rồi!"

Một gã đàn ông chạy vội vào phòng, đầu gối đập mạnh xuống sàn hô lớn: "Lão gia, phía bên kia lại bắt đầu làm loạn!"

Tộc trưởng trừng mắt, giơ chân tống một cước: "Ồn ào cái gì? Ngại người biết chuyện chưa đủ nhiều hay sao? Có chuyện từ từ nói, làm loạn là cái quái gì?!"

"Lão gia!" Đối phương suyễn khí, vẻ mặt xanh mét khó nén khủng hoảng: "Bọn chúng khóc lóc đòi ăn, tôi đã gia tăng lượng thức ăn cho chúng, kết quả..."

"Khốn kiếp! Ai cho ngươi tự ý cho chúng ăn thêm?!?" Lão tộc trưởng mất hết bình tĩnh, điên tiết gào lên, so với người nọ còn chói tai: "Muốn chết, đúng là muốn chết mà!! Lôi hắn vào ngục giam!!!"

Không để ý đến tiếng cầu xin của đối phương, tộc trưởng đập mạnh lên bàn, tức đến độ xốc đồ lên bắt đầu ném, gia quyến nghe thấy tiếng cãi vả giận dữ của lão, càng né xa trăm thước.

Người bị ném vào lao ngục ban đầu còn giãy dụa khóc lóc, nắm lấy cửa sắt phủ phục van xin, song khi ngục giam không còn ai thèm chú ý đến gã, gã liền chui vào một góc, im lặng nhìn ánh sáng le lói yếu ớt chiếu từ bên ngoài đến.

Đột nhiên, gã nhếch miệng cười, từ trong ra ngoài cơ thể thay đổi hoàn toàn, luồng tà khí rờn rợn dày đặc bao quanh gã khiến đôi mắt sáng lấp lánh kia nổi lên một tầng quỷ quái khó lường.

Hết Chương 28