Trần Giang Hà cười, lý do của tư bản lúc nào cũng như thế, vì chuyên nghiệp mà có thể có được vô số nhân công dù mưa gió như thế nào cũng trong trạng thái chờ lệnh suốt 24 giờ, làm việc cả năm không ngừng? Còn người quản lý thì ngày nào cũng ngồi trong phòng làm việc, quan sát số liệu, khoe khoang trên bàn tiệc, đóng kín cánh cửa phòng làm việc lại để chửi người.
Người phụ nữ trung niên quay người đi vào trong văn phòng, không bao lâu sau đã mang một chồng sách tuyên truyền và mấy bản hợp đồng ra, cô đưa cho Trần Giang Hà.
Trần Giang Hà cầm lấy chúng, xoay người rời đi.
Người phụ nữ trung niên nhìn theo bóng dáng anh đi xa dần, sau đó nhìn đơn đăng ký.
"Trần Giang Hà, một cái tên rất khí phách."
Người phụ nữ trung niên nhìn chữ ký rồng bay phượng múa kia lẩm bẩm một câu, sau đó xoay người đi vào lại văn phòng.
Trần Giang Hà đi ra ngoài, một lần nữa quan sát cửa hàng ở bên đường, anh cảm thấy mình giống như Hoàng đế vừa mới đăng cơ, đang ngắm nhìn hậu cung ba ngàn mỹ nhân của mình vậy.
"Trong một tháng, tranh thủ lấy được tất cả các ngươi."
Trần Giang Hà thỏa mãn, cầm đơn tuyên truyền, nhanh chân đi tới quán ăn đầu tiên ở bên trái.
"Ông chủ, muốn tìm hiểu một chút về nhóm giao hàng không?"
"Không cần, không cần."
"Người đẹp, có hứng thú tìm hiểu về nhóm giao hàng hay không, mỗi ngày chỉ cần làm hơn 100 đơn, vừa kiếm tiền lại bớt lo."
"Không có hứng thú."
"Anh gì ơi…"

"Cút!"
...
Bắt đầu liên tục thất bại.
Nhưng cũng đều nằm trong dự liệu.
Tâm tính của Trần Giang Hà rất thận trọng, không tức giận chút nào.

Vạn sự khởi đầu nan, làm nghiệp vụ càng phải như vậy.

Cho dù có hào quang của trọng sinh thì cũng không có khả năng lập tức thành công được.

Chỉ cần tùy ý mở miệng là có thể ký hợp đồng? Điều này chỉ xuất hiện trong sảng văn trên internet mà thôi.

Thực tế căn bản không tồn tại.
Trên đỉnh đầu là mặt trời chói chang nóng bức, Trần Giang Hà một buổi chiều đã hỏi thăm tất cả người buôn bán trên con đường này một lần.

Chỉ có một người là có suy nghĩ cũng không tệ lắm, vào tiệm nói chuyện nửa giờ, ông chủ vẫn có rất nhiều băn khoăn, không thể lập tức ký ngay.
Việc phát triển nghiệp vụ giao hàng vào năm 2006 có độ khó lớn hơn rất nhiều so với 10 năm sau khi tốt nghiệp đại học ở kiếp trước.
Bởi vì phần lớn mọi người đều sẽ cảm thấy hoài nghi, chống cự với những thứ mới, đặc biệt là những chủ kinh doanh việc ăn uống nhỏ lẻ.
Trần Giang Hà mua chai nước suối, uống ực mấy hớp, đến chỗ bóng mát nghỉ ngơi chốc lát.

Sau đó, anh cầm lấy tờ đơn và tiếp tục đi hỏi thăm.
Tận tới tám giờ tối, Trần Giang Hà vốn không tin tà nhưng không thể làm gì khác.
Nhưng cố tình thời tiết lại không tốt, mưa lớn bắt đầu trút xuống.

Trần Giang Hà ra ngoài không mang ô, suýt nữa bị xối cho ướt như chuột lột.


Cũng may anh chạy nhanh, tránh ở dưới mái hiên một quán hàng.
"Trận mưa này quá lớn, chỗ che mưa đều bị dột." Trần Giang Hà lầm bầm một câu, muốn chạy về phía trước vài mét, định vào trong cửa hàng phía trước trú tạm.
Anh vừa định nhấc chân, đột nhiên phát hiện mưa trên đầu bỗng nhẹ dần.
"Sao lại là cậu?"
Trần Giang Hà nghiêng đầu, nhìn thấy người che dù cho mình vậy mà lại là Khương Diệc Xu.
"Tớ đang làm việc bán thời gian ở trong tiệm thì nhìn thấy cậu."
Khương Diệc Xu giơ tay lên, chỉ chỉ về phía quán trà sữa cách đó không xa.

Mà dưới ánh nhìn thẳng thắn của Trần Giang Hà, mặt cô có chút đỏ.

Cô nghiêng người, tránh ánh mắt của Trần Giang Hà.

Nhưng mà, ô trong tay cô có chút nhỏ, vì che cho Trần Giang Hà lại hồn nhiên không có cân nhắc đến việc nửa người của mình đã bị ướt.
"Sao cậu lại né tránh ánh mắt của tôi, không dám nhìn thẳng tôi?" Trần Giang Hà nhìn cô một chút: "Dáng vẻ của tôi đáng sợ lắm sao?"
"Không có." Khương Diệc Xu lắc đầu, nhẹ giọng trả lời: "Tớ nhìn thấy cậu thì sẽ khẩn trương."
"Tôi không phải đã nói rồi sao, mọi người đều là bạn học cũ.

Tôi cũng xem cậu như anh em, hoàn toàn không cần thiết phải khẩn trương." Trần Giang Hà thở dài.
“Ồ.” Khương Diệc Xu gật đầu.

Trần Giang Hà nhìn chiếc tạp dề cô đang mặc, rõ ràng là phong cách của một người bình thường nhưng khi mặc trên người cô lại có vẻ nhỏ nhắn mềm mại, vô cùng có cảm giác thiếu nữ, có ý vị khác.
Khoảng cách gần như vậy, ánh mắt của Trần Giang Hà có chút không nghe sai khiến, nhìn từ trên xuống dưới một lần.

Mắt hạnh long lanh, mũi cao, môi mỏng, dáng vẻ phục tùng lại thẹn thùng thanh thuần.

Và sau khi bị nước mưa xối ướt, phần da thịt trắng nõn mềm mại như ẩn như hiện, giống như đang thúc giục nam nhân tiết hormone.
Khương Diệc Xu bị anh nhìn vậy thì có chút hoảng, ánh mắt càng tránh né.
Trần Giang Hà nhìn chăm chú hồi lâu mới thu hồi ánh mắt, thuận miệng hỏi: "Cậu làm việc bán thời gian tại quán trà sữa chủ yếu là để trải nghiệm cuộc sống đúng không?"
"Ừm." Khương Diệc Xu gật đầu.
"Ai, cùng là người luân lạc chân trời."

------
Dịch: MBMH Translate