Hai chữ chợ đen dọa tam nương hoảng sợ.

Nhưng nghĩ lại lời tam lang nói, tam nương thấy cũng có lý, trong tay không có tiền đúng là làm khó người ta, nếu không bệnh của Điềm Điềm cũng đã khỏi lâu rồi.“Em cất trước đi, đậu xanh hay gì đó có thể giữ lại ăn, còn những thứ khác thì bán đi.” Tam lang nói.Tam nương cảm thấy khó xử.

Phòng của bọn họ chỉ có một chút như vậy, biết giấu đi đâu?Còn nữa, cứ lâu lâu mẹ lại chạy vào điều tra một lần, sợ bọn họ lén giấu lương thực.Lục Điềm Điềm móc một cái túi rách từ trong góc rương hồi môn của mẹ, ừm, cũng không rách lắm, tối thiểu cũng không làm lương thực rơi ra.Cô đổ chén ngũ cốc vào túi, cột lại sau đó cất trong cái gối được làm từ rơm rạ.Tam nương im lặng không lên tiếng, bà biết cách này không dùng được lâu, mỗi khi mẹ chồng tới kiểm tra thường thích xách gối đầu lên lắc lắc, bên trong có thứ gì cũng rơi ra hết.Nhưng Điềm Điềm hiểu chuyện như vậy, tam nương cũng không muốn đả kích tính tích cực của con gái, vẫn nên chờ tới khi có cơ hội lại mang ra ngoài đi, có chôn xuống đâu đó cũng an toàn hơn để trong phòng.Tam lang lại lắc đầu: “Điềm Điềm, con giấu trên người đi, quần áo con cũng lớn, để mẹ con may thêm một cái túi lớn bên trong áo bông là được.Không biết vì sao, mẹ đặc biệt không ưa Điềm Điềm, không mắng cô bé thì cũng dùng chổi đánh cô bé, gần như sẽ không chạm vào Điềm Điềm.Điềm Điềm nghe xong, hai mắt sáng lên.


Nếu giấu trên người cô, đừng kêu bà nội tới lục soát, cho dù là quỷ tới tìm cũng không thể tìm thấy được.Về phần phân loại lương thực, chuyện này để cô làm là thích hợp nhất, cô chỉ cần lấy một phần khác từ số lương thực trong không gian ra là được.Bên ngoài lại truyền tới tiếng rống giận mắng chửi của Lục nãi nãi, thì ra là đã tới giờ ra ruộng.

Lục Điềm Điềm cảm thấy đồng hồ báo thức đời sau cũng không đúng giờ bằng Lục nãi nãi.Mấy người Lục Thanh vừa nghe thấy tiếng Lục nãi nãi đã như phản xạ có điều kiện mà nhảy dựng lên.Trên thực tế, việc đột ngột bị đánh thức như vậy rất bất lợi cho thân thể.Nhưng sống dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Hiện tại bọn họ còn chưa ra riêng, chỉ có thể nghe lời ông bà nội.Nếu không, một khi cái mũ bất hiếu chụp xuống, muốn sống trong thôn cũng không được.Lục tam lang đưa mắt ra hiệu cho Lục tam nương rồi mở cửa đi ra ngoài.

Ba anh em cùng ra sân, đeo sọt rời đi.Tam nương cẩn thận kiểm tra một lượt, cảm thấy không có sơ hở gì rồi cũng chạy ra ngoài.


Bà phải giặt sạch quần áo cho cả nhà, nếu không buổi tối sẽ không có cơm ăn.Nhị nương cũng chạy ra, đói tới ngực dán vào lưng.

Ả tới phòng bếp đi dạo một vòng, ngoại trừ trên đất có mấy que củi ra thì chẳng còn miếng lương thực nào nữa.Ả thầm mắng Lục nãi nãi và Lục Điềm Điềm sau đó xoay người tới hậu viện, tối thiểu cũng phải nhổ ít cỏ, sau đó hốt ít phân chuồng tới, nếu không mùa đông năm nay sẽ không có gì ăn.Lục nãi nãi thấy hai con dâu tự giác bước ra làm việc, trong lòng đắc ý vô cùng.Chỉ cần đói hai ba bữa, còn sợ các người không nghe lời.

Trong lòng hài lòng đắc chí, cũng dễ bay bổng, Lục nãi nãi ngâm nga đi la cà.Đại nương thấy Lục nãi nãi đã đi ra ngoài cũng đắc ý đóng cửa phòng lại, nằm lên giường ngủ.

Lúc sáng dậy quá sớm, giờ phải ngủ bù mới được..