“Mở cửa sổ là vì thôn y nói, sau khi Điềm Điềm sốt cao, phải để không khí lưu thông trong phòng cho nên nhân lúc nhà không có người phải mở cửa thông khí.” Lục tam lang vẫn lạnh lùng.Lục nãi nãi hơi ngơ ngác.

Thôn y nói? Thôn y có bệnh sao? Trời lạnh vậy mà đòi mở cửa sổ? Lỡ bị lạnh chẳng phải sẽ bệnh càng nặng hơn?“Tam nương, đi đóng cửa sổ lại, đốt giường gạch lên.” Tam lang nói với tam nương.Tam nương vội vào phòng đóng cửa sổ lại, sau đó vào sân ôm một bó củi đi tới, chuẩn bị làm ấm giường gạch.Lục nãi nãi còn định nói gì đó nhưng Lục lão gia tử bên cạnh đã hút thuốc xong, cầm tẩu thuốc gõ gõ đế giày.Bã khói bên trong tẩu thuốc rơi xuống đất, Lục lão gia tử đứng dậy, liếc đại lang một cái:“Ăn cơm, hai vợ chồng đại lang không được phép ăn cơm.”“Phụ thân, chuyện này do vợ con làm, sao con lại không được ăn?” Đại lang không phục.“Mày dám thề mày không hay biết gì không? Mày lấy mạng ra thề.” Lục lão gia tử lạnh lùng nói.“Này…”Đại lang phải nuốt lại tất cả những lời muốn nói, lấy mạng ra thề, sao làm vậy được? Lỡ nó ứng nghiệm thì sao?Lại quay đầu liếc đại nương đang ngồi dưới đất một cái, hắn ta đạp mạnh vào mông đại nương một đạp, khiến đại nương đau tới hít sâu một hơi.Nhị nương đi thẳng vào phòng bếp, lão già đáng chết nói muốn ăn cơm, còn không bưng cơm sang, mọi người ăn xong sớm một chút còn đi nghỉ ngơi.Lục Đại Ny cũng đi vào theo, cô ta biết chắc chắn bà nội chuẩn bị cả phần của cha mẹ, cô ta đang định trộm ra giấu đi.Nhị nương quay đầu trợn trắng mắt, đưa cái nồi lớn trong tay tới: “Đại Ny, bưng cái này ra ngoài đi.”Đại Ny vừa thấy cái nồi này chứa cháo bắp lại bĩu môi, bước chân đi về phía chậu bánh nướng.Nhị nương lại bước ngang qua chắn trước, chặn đường Đại Ny: “Muốn bưng thì bưng cái này, bánh nướng thím tự bưng.”“Cháu sẽ bưng bánh nướng, thím là cái thá gì mà đòi ra lệnh cho cháu? Thím nghĩ cháu là con ngốc Lục Điềm Điềm, tùy ý thím bắt nạt sao?”Nói xong Lục Đại Ny lại vươn hai tay ra, đẩy mạnh nhị nương một cái.Nhị nương không ngờ tới Lục Đại Ny sẽ đẩy mình, không kịp phòng bị mà lùi về sau hai bước.Nhưng mặt đất hơi trơn trượt, chân nhị nương tượt một cái, cả người té nhào xuống.Cái nồi trong tay bay lên, nguyên nồi cháo đổ ụp hết xuống người nhị nương.Mà gáy nhị nương thì đập thẳng lên góc bếp lò, chỉ chớp mắt đã có máu tươi chảy ra.Tiếng cãi nhau, tiếng kêu sợ hãi, tiếng bát đĩa vỡ trong phòng bếp thu hút mọi người, tất cả vội vàng chạy về phía phòng bếp.Nhị lang là người vọt vào đầu tiên.


Nhìn nhị nương ngã trong vũng máu, trong mắt hắn ta hiện lên vẻ sắc lạnh.Hắn ta trừng mắt nhìn Lục Đại Ny đã bị dọa sợ tới choáng váng, ôm lấy nhị nương chạy thẳng về phía phòng mình.“Lục công, đi gọi thôn y tới đây.”Lục công nghe cha nói vậy lập tức chạy ra ngoài.

Lục nãi nãi muốn mở miệng ngăn cản, nhưng nhìn thấy vết máu trên đất, cái miệng mấp máy không thể nói thành lời.Tam lang mới vừa dịch chân ra đã bị Lục Điềm Điềm nắm tay giữ lại.


Đời trước khi cha té gãy chân, cả nhà bác hai không chỉ không giúp đỡ, còn châm chọc khiêu khích.Cứ vậy, tam phòng bị đẩy vào cảnh tứ cố vô thân, bị thân tình lạnh nhạt.

Cha càng lúc càng không vui, cuối cùng không thể sống nổi.Tam lang nghi ngờ liếc nhìn Điềm Điềm, lập tức giật mình hô lên.

Chỉ thấy mặt Điềm Điềm đầy nước mắt, trông như vừa phải chịu tủi thân rất lớn..