Nhưng hiện tại muốn nhắc tới chuyện ở riêng cũng không được, Điềm Điềm đã bị mẹ gán nợ, có phân nhà cũng chẳng giải quyết được gì, chỉ là lợi cho con nhỏ Lục Đại Ny kia.Khi xoay người vào nhà, Lục nhị lang còn dùng đôi mắt độc ác nham hiểm nhìn chằm chằm Lục Đại Ny một cái.Cả người Lục Đại Ny run lẩy bẩy, sợ tới co rúm lại.Trong nhà tam phòng, tam lang kéo tay Điềm Điềm, nghiêm túc hỏi: “Điềm Điềm, sao con lại làm như vậy?”Lục Điềm Điềm lắc đầu: “Cha, con cũng không biết vì sao bà nội ghét con, nhưng nếu không ở riêng, con cảm thấy mình không thể tiếp tục ở lại trong cái nhà này được nữa.”“Chỉ cần còn cha ở đây, sao con có thể không ở lại đây thêm được?” Lục tam lang rất tức giận, có phải từ sau khi bị rớt xuống sông, con gái ông đã bị sốt tới ngu ngốc rồi không.Lục Điềm Điềm vội giải thích: “Cha, bây giờ con còn nhỏ, bà nội chỉ có thể bán con làm người hầu cho thôn y kia.

Nhưng đợi khi con lớn thêm vài tuổi, liệu có khi nào bà nội sẽ còn bán con cho nhị lưu tử làm vợ không?”Lửa giận trong lòng Lục tam lang bốc cháy phừng phừng, cắn răng nghiến lợi nói: “Bà ấy dám!”Lục Thanh lại nói một câu: “Cha, bà nội dám thật.”Tam nương mới vừa ngừng khóc, nghe vậy lại khóc càng to hơn, tiếng khóc này có thể dùng từ tê tâm liệt phế để hình dung.Lục nhị lang cũng bị tiếng khóc của tam nương làm ầm ĩ tới khó chịu, rõ ràng là lỗi của Đại Ny, vì sao phải bán Điềm Điềm? Đầu óc mẹ có vấn đề rồi đúng không?Ánh mắt nhị nương hơi lóe lên, ả không thích Đại Ny, càng không thích Điềm Điềm, nhưng nếu phải bán, ả tình nguyện bán Điềm Điềm đi.Nếu phải hỏi vì sao ả không thích Điềm Điềm, bản thân ả cũng không thể nói được thành lời, dù sao thì mỗi khi nhìn thấy gương mặt đẹp tới quá mức của Điềm Điềm, trong lòng ả lại thấy phẫn hận.Ngược lại, gương mặt Đại Ny như bị đáy nồi gõ bẹp, trông thuận mắt hơn rất nhiều.Đoán chừng mẹ không thích Điềm Điềm cũng vì gương mặt kia.


Bán tốt lắm, tránh ở nhà lại khiến mọi người khó chịu.Tất cả phẫn nộ của Lục tam lang đều bị mấy lời này của Lục Thanh đánh nát.

Nếu không chia nhà, rất có thể mẹ sẽ bán Điềm Điềm cho nhị lưu tử thật.Nhị lưu tử là ai? Ngay cả tên thật của hắn ta cũng không ai nhớ rõ, vừa thấy mặt đã gọi hắn ta là nhị lưu tử, có thể thấy người này hư hỏng tới mức nào.Tai thời khắc này, quyết tâm muốn chia nhà của Lục tam lang kiên định hơn bao giờ hết.


Ông không chỉ muốn ở riêng mà còn phải dọn ra khỏi cái nhà này.Lục Điềm Điềm nhìn thoáng qua cửa phòng, đẩy Đại Minh đã bị dọa tới ngu dại ra: “Anh Đại Minh, đi khóa cửa.”Lục Đại Minh giật mình một cái, nhớ lại ếch rừng trong túi Điềm Điềm, vội vã nhảy dựng lên đi khóa cửa lại.Lục Điềm Điềm lấy ếch rừng ra, phân cho mọi người rồi nói nhỏ: “Cha, mẹ, ngày mai hai người đi nhờ ông trưởng thôn với bà ngoại viết văn thư đi.”“Viết văn thư cái gì, chẳng lẽ chỉ hai đồng đã có thể bán con đi được hay sao?” Lục tam lang không đồng ý.“Cha, cha nghe con không sai đâu, con muốn rời khỏi nơi này thật, theo thôn y học bản lĩnh.

Chờ sau này có thể kiếm tiền rồi, còn ai có thể làm gì con?”“Nếu như không ký văn thư, bà nội còn có thể đổi ý, tới lúc đó con vẫn sẽ bị bà nội bóp chặt trong lòng bàn tay.”Lục Điềm Điềm tận tình khuyên bảo.“Nhưng mà thôn y kia…”Có mấy lời nói thẳng thì quá khó nghe, Lục tam lang không muốn nói..