Chương 43: Đến tìm giai nhân
Hoàng cung, Như Nguyệt trai.
"Công chúa, hôm nay dùng cây trâm này được không?", Thanh Nhi lắc lắc cây trâm hồng ngọc, biết mà còn cố tình hỏi.
Liếc mắt nhìn một cái, Cảnh Dung lắc lắc đầu nói: "Tiểu nha đầu ngươi cũng biết chọc ghẹo bản cung, nếu đã lấy ra rồi cứ dùng nó đi". Tiếng nói vừa dứt, trên mặt giai nhân bay lên một tầng mây hồng.
Chuyện của Nguyệt Viên công chúa cũng không gây bao nhiêu sóng gió ở kinh thành, giống như người này chưa từng tồn tại. Lạc Tử Phong ngồi ở phủ nha Lễ bộ cũng phát hiện toàn bộ tấu chương kết tội Nguyệt Viên không tuân thủ lễ giáo biến mất một cách kì tích. Ngay lúc phát hiện chuyện này, một luồng khí lạnh lẽo liền dâng lên trong lòng, chỉ chốc lát ngay cả bàn chân cũng cảm nhận được cái lạnh này. Động tác gần như xóa bỏ hoàn toàn sự tồn tại này khiến nàng hoảng sợ cũng như sợ hãi cực kì, nếu có một ngày thân phận của nàng bị vạch trần, có phải cũng sẽ biến mất giống như Nguyệt Viên công chúa hay không? Không có ai nhắc đến, không có ai nhớ đến sự tồn tại của nàng?
Lạc Tử Phong bị chuyện này quấy nhiễu tâm tư nên cả ngày hơi mất tập trung, mãi đến khi tan giờ, La Khải Văn đến tìm nàng thì nàng mới thoáng hồi phục tinh thần.
"Tử Phong, hôm nay thấy ngươi giống như hồn vía lên mây, chẳng lẽ chuyện hôm qua không thuận lợi sao?". La Khải Văn có chút thấp thỏm nhìn Lạc Tử Phong, nếu chuyện không xong, liệu có ảnh hưởng đến quan hệ của bọn họ không?
Lạc Tử Phong lắc đầu một cái, "Không phải không thuận lợi, chỉ là làm mất lễ vật mà thôi". Nói rồi, nàng do dự một lát, rốt cuộc cũng hỏi: "Khải Văn, chuyện liên quan đến Nguyệt Viên công chúa....".
"Xuỵt!". La Khải Văn vừa nghe Lạc Tử Phong nhắc đến Nguyệt Viên công chúa thì liền vội vàng làm động tác cấm thanh, kéo người này đến một góc không người, nhỏ giọng nói: "Sau này Tử Phong không nên nhắc đến Nguyệt Viên công chúa, tuy bây giờ ngươi là quan tam phẩm thế nhưng Hoàng thượng phê chuẩn ngươi không cần tham gia lâm triều, không biết gì cũng không đáng trách. Hôm nay lúc lâm triều Hoàng thượng nổi trận lôi đình, sai người đưa Nguyệt Viên công chúa rời khỏi kinh thành, để tránh cho nàng làm mất mặt mũi hoàng gia, còn ban lệnh với quần thần không cho phép bất kì kẻ nào nhắc đến. Có điều cũng kì lạ, chuyện Nguyệt Viên công chúa ném mặt mũi hoàng gia cũng không phải ngày một ngày hai, sao đến hôm nay Hoàng thượng mới....".
"Khải Văn mới vừa bảo ta không được nhắc đến, vậy mà ngươi cũng nói rất vui vẻ nha". Mắt thấy Cố Hi Hoằng đi về hướng này, Lạc Tử Phong mau chóng lên tiếng đánh gãy lời La Khải Văn. Sau khi tan giờ làm thì nàng và Cố Hi Hoằng không phải là đồng liêu, tất nhiên cần phải hành lễ.
"Tham kiến Tứ hoàng tử". Không giống như La Khải Văn cần phải quỳ xuống hành lễ, Lạc Tử Phong chỉ khom lưng chắp tay mà thôi.
Cố Hi Hoằng nhấc tay ra hiệu cho bọn họ miễn lễ, mặt mày mang cười nói: "Thế tử cùng tiểu La đại nhân đang bàn luận chuyện gì mà hài lòng như vậy? Hơn nữa hai người các ngươi lại ở lúc bản hoàng tử không biết xưng hô tên của nhau, lại không như vậy với bản hoàng tử, này cũng thật quá đáng a:.
"Vi thần không dám!". Lạc Tử Phong và La Khải Văn cùng nói, liếc mắt nhìn nhau, không biết trong hồ lô Cố Hi Hoằng bán thứ gì.
"Không dám sao?". Cố Hi Hoằng tự giễu cười, "Thôi thôi, bản hoàng tử không làm khó các ngươi, thân ở hoàng gia, lại còn hi vọng xa vời sẽ có bằng hữu, là bản hoàng tử quá tham lam rồi".
"Xin thứ cho vi thần được cáo lui trước". Nghe Cố Hi Hoằng nói vậy, La Khải Văn lập tức nói lời này rồi kéo Lạc Tử Phong rời đi.
Người đã đi rất xa rồi Cố Hi Hoằng mới phản ứng lại, tiểu La đại nhân này rất biết điều, chỉ là không thức thời như lão La đại nhân, dù sao cũng là người trẻ tuổi, cần rèn luyện thêm.
"Khải Văn, cứ bỏ mặc Tứ hoàng tử như vậy thật sự được không?". Hai người đi rất xa rồi, xác định không thấy Cố Hi Hoằng nữa thì Lạc Tử Phong mới dừng bước, hỏi.
La Khải Văn nghe vậy chỉ liếc mắt xem thường một cái: "Chẳng lẽ kì thực Tử Phong muốn cùng Tứ hoàng tử xưng huynh gọi đệ, bây giờ là đang trách Khải Văn phá hỏng chuyện tốt của ngươi?".
Lạc Tử Phong nghe vậy mau chóng phủ nhận: "Tất nhiên là không phải, người như Tứ hoàng tử....".
"Vậy thì không được, ngươi cũng biết hắn là người như vậy....". Nói đến đây, lông mày La Khải Văn cau lại, "Người như vậy, chúng ta tốt nhất không nên trêu chọc, nhưng mà cha ta....".
"Lệnh tôn?", Lạc Tử Phong hơi kinh ngạc, "Lẽ nào Lệnh tôn theo phe của Tứ hoàng tử? Nói đi nói lại, Khải Văn, ta còn không biết lệnh tôn là....".
"Ngươi không biết cha ta là ai?". Vẻ mặt của La Khải Văn nhìn Lạc Tử Phong như quái vật, xác định đối phương thật sự không biết thì thở dài nói: "Cha ta chính là quan chủ khảo khoa cử năm nay, nói vậy hẳn ngươi đã biết đi".
Lạc Tử Phong gật đầu: "Lần này thì biết rồi, là Hàn Lâm đại học sĩ La Lập Thành".
"Tử Phong, ngươi cứ tiếp tục như vậy là không được". Nói rồi, La Khải Văn lại nhịn không được lắc đầu: "Ngươi biết Hàn Lâm đại học sĩ là ai, cũng không biết chủ quản Thanh sử ty* Lễ bộ là con trai của hắn, càng không biết hắn là người đứng sau Tứ hoàng tử. Cứ như vậy, ngươi nhất định chịu thiệt thòi. Còn nữa, ta cũng như ngươi không được lâm triều, thế nhưng ta biết chuyện Hoàng thượng không cho phép nhắc đến Nguyệt Viên công chúa, ngươi không biết, ngươi ở chốn quan trường không có nguồn tình báo, hoàn toàn nằm ở thế bị động....".
*Thanh sử ty: bộ phận chuyên đón tiếp khách ngoại quốc.
"Cái này....". Bị La Khải Văn nói như vậy, Lạc Tử Phong mới biết những chiêu thức ứng đối quan trường mấy ngày nay học được vẫn chưa đủ. Nàng chỉ am hiểu chức vụ và tên họ của các quan trong kinh thành, cũng không biết quan hệ lợi ích trong đó, nhất định phải bị thiệt thòi. Xem ra lúc hồi phủ cần phải hỏi ngoại công một chút, ừm, hôm nay thời gian còn sớm, không bằng đến phủ Thừa tướng, hỏi gia gia cũng được, tiện đường cũng nên đến thăm đại gia đình đó một chút. Bằng không lần sau gặp lại bọn họ lại oán trách nàng chỉ cần ngoại công, không cần mấy thân nhân bọn họ.
"Thôi, chuyện như vậy cũng không đến phiên ta dạy ngươi.... Ước hẹn tuần hưu ba ngày sau hẳn là Tử Phong không có quên đi. Ngày đó ta bao trọn Văn Khúc các ở kinh thành, mời vài văn nhân nhã sĩ chân chính đến tụ tập, hơn nữa hôm đó cũng là lễ gia quan* của ta, sau hôm đó, Tử Phong có thể gọi tên tự của tự của ta rồi". Vừa nghĩ đến mình sắp được cử hành lễ gia quan, tâm tình La Khải Văn liền vui vẻ, ngày đó chính là ngày chứng tỏ hắn đã là người trưởng thành có thể sinh hoạt độc lập được rồi.
*Lễ gia quan: hay còn gọi là lễ đội mũ, được tổ chức cho con trai thời xưa khi tròn hai mươi tuổi.
"Ồ? Vậy là Khải Văn lớn hơn ta hai tuổi rồi". Tuần hưu ba ngày sau sao? Lạc Tử Phong nghĩ một chút, sau đó nhớ đến Cảnh Dung vẫn đang ở trong cung, có thể đưa nàng ấy đi cùng không? Ngoại trừ Cảnh Dung thì La Khải Văn là bằng hữu duy nhất của nàng, nàng thật tâm hi vọng Cảnh Dung có thể quen biết hắn. Nghĩ như vậy, Lạc Tử Phong liền hỏi: "Khải Văn, ta có thể dẫn Cảnh Dung cùng đến Văn Khúc các không?".
"Đương nhiên hoan nghênh, vị hôn thê của Lạc tiểu đệ, vi huynh cũng rất muốn làm quen nha, haha", La Khải Văn không khỏi trêu ghẹo.
Vị hôn thê cái gì, sắc mặt Lạc Tử Phong khẽ chuyển hồng, cố ý dời đề tài: "Ta lúc nào đã biết thành tiểu đệ của ngươi?".
Đối mặt với Lạc Tử Phong đỏ mặt, La Khải Văn ngẩn người, hôm qua hắn cũng đã nghĩ đến rồi, Tương Vương Thế tử này ngày thường nhìn tuấn lãng phi phàm, thế nhưng lúc tình cờ lộ ra vẻ mặt thẹn thùng đỏ ửng lại rất có kiều thái nữ nhi gia, khiến người ta nhìn thấy rất.... Dùng sức lắc đầu, vứt hai chữ kia đi, La Khải Văn bày ra bộ dạng chế nhạo nói: "Đây không phải là do Lạc tiểu đệ tự mình nói sao? Ta lớn hơn ngươi hai tuổi, lại nói, Lạc tiểu đệ là Trạng nguyên năm nay, mà ta lại là Thám hoa khoa thi trước, tính trên phương diện này ngươi phải gọi ta một tiếng huynh trưởng cũng không quá đáng".
"........". Lạc Tử Phong không muốn so đo với hắn nữa, vừa nhắc đến Cảnh Dung, nàng đột nhiên không muốn đến phủ Thừa tướng nữa. Hay là đến hoàng cung thăm Cảnh Dung đi, thuận tiện tìm cái trâm bị mất hôm qua. Từ hôm qua đến giờ nàng đều ăn không ngon ngủ không yên, cũng nên đến xem vết thương trên mặt của Cảnh Dung, còn có chuyện ba ngày sau các nàng đến Văn Khúc các tham gia lễ gia quan của La Khải Văn cũng cần thông báo sớm một chút, ngày khác đi sợ sẽ muộn. Yên lặng ở trong lòng mình liệt kê nguyên nhân, Lạc Tử Phong cười gật gù, ừ, quyết định như vậy đi, hôm nay tiến cung đến xem Cảnh Dung. Đáng thương cho mấy người ở phủ Thừa tướng, cứ như vậy bị Lạc Tử Phong quên sạch sành sanh.
"Khải Văn, ta đi trước một bước, ngươi cứ tự tiện". Nói rồi, Lạc Tử Phong sải bước chân nhẹ nhàng tiến về phía hoàng cung, cũng may hôm qua không trả lệnh bài lại cho ngoại công. Ừm, không cần trả lại cho hắn cũng được, cầm lệnh bài, coi như lần này nàng lòng từ bi tha thứ cho chuyện hắn có ý đồ xấu tính toán nàng và Cảnh Dung đi, lần sau..... Không, không có lần sau, nàng tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy xảy ra lần thứ hai, nàng tuyệt đối không trơ mắt nhìn Cảnh Dung ở trước mặt nàng chịu một chút tổn thương nào.
Sau nửa canh giờ, Lạc Tử Phong đã đến trước cửa Như Nguyệt trai, thoáng chỉnh chu quan phục của mình, nhấc chân bước vào sân. Chưa thấy người đâu nhưng Lạc Tử Phong đã nghe thấy thấy tiếng nhạc mềm mại quấn quýt của giai nhân. Đây là lần thứ hai Lạc Tử Phong nghe được tiếng đàn của Cảnh Dung, khác với thảm thiết thê tuyệt của lần trước, tiếng đàn lần này trở nên nhẹ nhàng du dương, chỉ có điều, nếu nghe kĩ vẫn cất giấu mấy phần phiền muộn. Có tâm tư gì sao?
Đi một vòng, Lạc Tử Phong đến nội viện của Như Nguyệt trai, nàng không hề thấy một cung nữ thái giám nào. Nhớ lại tình cảnh hôm qua, cuối cùng nàng cũng đã hiểu, bên trong Như Nguyệt trai rộng lớn này chỉ có vẻn vẹn hai chủ tới Cảnh Dung và Thanh Nhi.
"Thế tử?!". Thanh Nhi bên người Cảnh Dung rất nhanh đã phát hiện ra Lạc Tử Phong xông vào nội viện, hoàn toàn không ngờ rằng chỉ trong hai ngày người này đã đến Như Nguyệt trai hai lần. Trong lúc nhất thời Thanh Nhi có chút bối rối, không biết ứng phó ra sao.
"Thanh Nhi ngươi hầu hạ tốt Công chúa là được rồi, không cần để ý đến ta". Lạc Tử Phong nở nụ cười ôn hòa với Thanh Nhi, tìm một chỗ ngồi trong lương đình nho nhỏ này, ánh mắt rất tự nhiên rơi lên cây trâm hồng ngọc cắm trên tóc Cảnh Dung. Thì ra đã bị tìm thấy, như vậy Cảnh Dung có biết tâm ý của nàng hay không đây?
------
Tác giả có lời muốn nói:
Hiên nào đó: Muốn đi gặp công chúa thì cứ việc nói thẳng, còn tìm nhiều cớ như vậy, thật đúng là!
Phong nào đó ánh mắt si mê nhìn bóng lưng giai nhân: "Ai cần ngươi lo, mau chóng đi viết tiếp tình bạn của ta với công chúa làm sao để phát triển.
Hiên nào đó: Nhìn ánh mắt mị sắc kia của ngươi đi, còn nói là tình bạn với công chúa, ai tin a.
Phong nào đó: Ai cần ngươi lo, 2333333333
Editor cũng muốn nói: Tóm lại là đoạn đối thoại tự sướng của bạn tác giả Hiên nào đó và bạn háo sắc Phong nào đó mà thôi, hahaha...