Triệu Tử Nghiễn nghe xong lời Phó Ngôn Khanh, lập tức sững sờ ở tại chỗ, sau một lúc lâu nàng mới kịp phản ứng, nói năng lộn xộn: "Khanh nhi... Nàng không trách ta... Ta..."
Phó Ngôn Khanh nhìn nàng ấy giờ phút này giống như đứa bé, vừa rơi nước mắt vừa ngây ngốc hỏi nàng, trong lòng liền có chút buồn cười. Nàng lau nước mắt cho Triệu Tử Nghiễn, nghiêm mặt nói: "Ta làm sao có thể không trách nàng, nàng vừa rồi dáng vẻ như vậy, có biết tâm tình của ta như thế nào không? Giận nàng lắm đấy, hận không thể tiến tới đánh cho nàng một trận." Nói xong, thanh âm của nàng lại thấp xuống: "Chính là ta quá mức đau lòng, nàng....nữ nhân ngốc này, rốt cuộc muốn như thế nào?"
Thấy nàng cũng sắp chảy ra nước mắt, Triệu Tử Nghiễn trong lòng tràn đầy áy náy: "Là ta sai rồi, ta ngày sau nhất định không dám giấu giếm nàng, chuyện gì cũng đều nói với nàng, nàng đừng khổ sở có được không?"
Phó Ngôn Khanh nhẫn nhịn trong mắt chua xót, nói khẽ: "Nàng nhớ kỹ lời nàng nói hôm nay, ngày sau lại như vậy, thay vì đợi đến lúc nàng đột ngột rời đi ta, không bằng ta trước bỏ nàng."
Không đợi Triệu Tử Nghiễn nói thêm, Phó Ngôn Khanh yêu thương vuốt lên tóc nàng: "Còn nữa, không cho phép nàng suy nghĩ lung tung, nói ra những lời xui xẻo. Nàng ngoan nghe theo lời ta nói, ta nhất định tìm được biện pháp."
Triệu Tử Nghiễn vội gật đầu không ngừng, chỉ cần Phó Ngôn Khanh không tức giận khổ sở, nàng tự nhiên cái gì cũng đều đáp ứng.
Chẳng qua là mấy ngày nay Triệu Tử Nghiễn trừ đi không thấy ngon miệng, càng chưa từng nghỉ ngơi thật tốt, triền miên đau nhức khắp người làm cho nàng chóng mặt cả ngày, thân thể lúc này đã rất suy sụp rồi. Trải qua một phen tâm tình xoắn xuýt, dù nàng cố gắng muốn mở mắt, cũng là lực bất tòng tâm.
Phó Ngôn Khanh thấy nàng mệt mỏi thành như vậy, đau lòng vô cùng, bất chấp trong lòng một mảnh tâm tư không cách nào giải tỏa,vội vươn tay che lại đôi mắt nàng, nhẹ nhàng nói: "Nàng đấy, đã buồn ngủ lợi hại liền nhắm mắt lại ngủ đi, ta ở nơi này cùng nàng. Nàng cái gì cũng đều không cần nghĩ, chỉ cần dưỡng tốt thân thể, những chuyện khác đợi nàng khỏe rồi, chúng ta lại nói."
Triệu Tử Nghiễn con mắt chớp chớp, sau đó ngoan ngoãn nhắm lại, tuy nhiên tay vẫn nắm chặt mấy ngón tay của Phó Ngôn Khanh, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Một lát sau, Phó Ngôn Khanh rút lại bàn tay đang che trên mắt Triệu Tử Nghiễn, nhìn xem lông mi nàng ấy khẽ run. Vô luận nàng tức giận đến thế nào, giờ phút này nhìn người kia đang say ngủ, dáng vẻ khổ sở đáng thương chọc cho lòng nàng đau. Đứa trẻ này mới mười chín tuổi, nếu là người khác sợ là hài tử đều đã có đấy, nhưng đối với nàng mà nói, nàng ấy tuổi này hẳn là tùy ý khoái hoạt, không nên là dáng dấp này, đem tất cả đau đớn cùng khổ sở đều nuốt vào trong bụng, ẩn nhẫn đến làm cho lòng nàng muôn phần thương tiếc.
Nàng khẽ cúi người xuống, ánh mắt quan sát kỹ lưỡng người đang ngủ, nguyên bản nàng ấy làn da trắng nõn, giờ phút này kết hợp với gương mặt không có chút huyết sắc, thoạt nhìn càng thêm gầy yếu. Đôi lông mi dày nhỏ vểnh lên, giống như quạt hương bồ nhỏ, gương mặt đường nét nhu hòa, lộ ra sống mũi cao thẳng tinh xảo, quả nhiên là hết sức đẹp mắt.
Triệu Tử Nghiễn thanh tú hơn hẳn mấy huynh đệ tỷ muội của nàng, lúc này nàng yên tĩnh say ngủ, giữa đôi lông mày càng toát ra hiền lành dịu dàng, hoàn toàn không có một chút gì sắc bén ác liệt khi nàng là lâu chủ, cũng không phải là vẻ đáng thương như lúc nàng làm nũng ăn vạ cùng mình. Đời trước Phó Ngôn Khanh cũng biết được, Triệu Tử Nghiễn rất giống mẫu phi của nàng, mà năm đó Ôn Như Ngôn nhan sắc khuynh thành, là mỹ nhân đẹp nhất chốn hậu cung khiến người người ganh tỵ, trước khi vào cung đã tạo nên một phen dậy sóng chốn giang hồ, biết bao nam nhân anh tuấn quyền quý không tiếc thứ gì để cầu hôn được người.
Nghĩ đến Ôn Như Ngôn, Phó Ngôn Khanh không khỏi đem suy nghĩ chuyển tới vị lâu chủ tiền nhiệm ngày ấy, lời hắn nói khiến nàng mơ hồ đoán được, quan hệ của hắn cùng Ôn Như Ngôn không hề đơn giản, mà khi nghe Triệu Tử Nghiễn đáp rằng mẫu phi nàng ấy đã sớm không còn, phản ứng của người kia càng thêm kỳ quái. Nàng nhớ rõ Triệu Tử Nghiễn nói qua, năm đó chưa từng nhìn thấy thi thể mẫu phi, trong hậu cung mấy chục năm qua cũng không cho phép nhắc đến cái chết của vị nương nương này, khả năng là còn có ẩn tình. An nhi....có phải đã sớm hoài nghi mẫu phi nàng ấy còn sống?
Phó Ngôn Khanh cúi đầu thở một hơi dài, nhìn bàn tay mình vẫn bị đứa trẻ kia giữ chặt không buông, nàng cũng không biết phải làm sao, lần đầu yêu thích một người đến mức này, cũng không biết là ngọt ngào nhiều hơn hay cay đắng nhiều hơn.
Nàng ngồi an tĩnh bên giường trông coi Triệu Tử Nghiễn, thẳng đến khi bên ngoài ánh hoàng hôn cuối cùng tắt ngắm. Huyền Thanh đưa đồ ăn vào trong phòng, lại thắp lên một ngọn nến, đem căn phòng mờ tối trở nên sáng sủa chút ít. Phó Ngôn Khanh nhìn thấy người trên giường lông mày khẽ nhíu, tựa hồ có gì đó không thoải mái rồi, nàng vốn tưởng rằng do ánh sáng chiếu đến làm nàng ấy khó chịu, vừa muốn nhắc Huyền Thanh tắt nến đi, lại phát hiện trán của người kia nóng hổi, thân thể bắt đầu tiết ra mồ hôi lạnh.
"Nàng sốt rồi, có thể mời Dược tiên sinh đến xem một chút?" Phó Ngôn Khanh quay đầu nhìn Huyền Thanh.
Huyền Thanh nghe xong mở miệng nói: "Là tại hạ hồ đồ rồi, Dược tiên sinh từng nói qua, lâu chủ trong đêm đoán chừng sẽ nóng lên, phát nhiệt, bất quá đợi đến mồ hôi tuôn ra hết, người sẽ không còn đau nhiều nữa, Tô cô nương không cần khẩn trương. Dược tiên sinh buổi chiều lên núi hái thuốc, hiện tại vẫn chưa trở về. Thuốc của lâu chủ, tại hạ sẽ lập tức đưa đến, phiền cô nương đút cho lâu chủ uống."
"Ân, ta hiểu rồi, còn phiền phức cô đưa chút ít nước ấm đến đây, ta thay nàng lau thân thể, nàng toàn thân mồ hôi như vậy sợ là sẽ không thoải mái."
"Được, tại hạ liền đi chuẩn bị, Tô cô nương trước dùng bữa đi, cô đã mệt mỏi một ngày lại trải qua sương gió bôn ba, hẳn là mệt muốn chết luôn rồi."
"Cảm ơn, ta đã biết."
Phó Ngôn Khanh nhìn xem người kia trong giấc mộng vẫn một mực không chịu buông tay mình, thấp giọng ghé vào bên tai nàng nói: "An nhi ngoan, nàng trước buông tay, ta đi lấy nước đến cho nàng."
Triệu Tử Nghiễn đầu óc hỗn độn, lại không phải hoàn toàn say ngủ, chẳng qua là thân thể cực kỳ mệt mỏi, vừa đau nhức vừa phát nhiệt, như thế nào đều không thể mở mắt ra. Nàng mơ hồ nghe được tiếng nói Phó Ngôn Khanh, tay nắm chặt một cái, cuối cùng vẫn là buông lỏng.
Phó Ngôn Khanh yêu thương hôn một chút lên khóe miệng nàng, quả nhiên nóng đến lợi hại, khí tức thở ra đều nóng hầm hập. Nâng người dậy tựa ở trong ngực mình, Phó Ngôn Khanh đem cháo tổ yến chầm chậm đút cho nàng. Triệu Tử Nghiễn ăn non nửa chén, vô cùng ngoan ngoãn. Thế nhưng đến lúc uống thuốc, mặc cho Phó Ngôn Khanh dỗ dành thế nào, nàng cũng không chịu uống, liên tục nghiêng đầu đi nơi khác tránh đi thuốc kia. Phó Ngôn Khanh đút trượt mấy lần, thuốc đổ ra làm ướt một mảnh y phục của Triệu Tử Nghiễn.
Phó Ngôn Khanh nhíu mày nhìn xem chén thuốc tỏa lên nồng đậm đắng chát, do dự một lúc, liền đưa tay cẩn thận đẩy ra miệng người kia, đổ một ít thuốc vào, vừa lúc nàng muốn nhổ ra, Phó Ngôn Khanh lập tức cúi đầu phong bế môi nàng, đầu lưỡi đẩy ra hàm răng đối phương, dịch thuốc đắng chát bị buộc chảy ngược vào trong.
Triệu Tử Nghiễn chỉ có thể dùng đầu lưỡi chống cự lại Phó Ngôn Khanh, khiến cho nguyên bản lưỡi mềm đắng chát tràn lan, lúc này va chạm vào đồng bạn hết sức dịu dàng kia, liền cảm nhận được một cỗ tư vị ngọt ngào xen lẫn, để nàng nhịn không được quấn lấy không chịu buông ra.
Phó Ngôn Khanh miễn cưỡng ngồi dậy, liếc mắt nhìn đứa trẻ vừa làm loạn kia, đỏ mặt lườm nàng ấy một cái. Đợi đến lúc chén thuốc uống xong, Triệu Tử Nghiễn dĩ nhiên chiếm hết tiện nghi.
Phó Ngôn Khanh vươn tay nhéo nhéo cái mũi của nàng: "Nàng quả nhiên là không thành thật, đều như vậy rồi, còn như thế ăn vạ."
Đút thuốc xong rồi, Phó Ngôn Khanh lại giúp nàng lau sạch sẽ thân thể, đổi một thân y phục mềm mại, đến nửa đêm Triệu Tử Nghiễn rốt cuộc dễ chịu chút ít, an tĩnh chìm vào giấc ngủ, Phó Ngôn Khanh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng cưỡi ngựa liên tục suốt mấy ngày đường, hầu như chưa từng nghỉ ngơi thật tốt, hôm nay lại một phen lăn lộn, giờ phút này cũng buồn ngủ đến không ngực, sau khi qua loa rửa mặt, nàng vén chăn lên nằm bên cạnh Triệu Tử Nghiễn. Đang chuẩn bị nhắm mắt, người bên cạnh đột nhiên nghiêng thân, đưa tay vòng chặt chẽ eo của nàng.
Phó Ngôn Khanh nhìn trong bóng đêm lông mi người kia khẽ rung, mỉm cười dựa sát vào nàng, ngủ thật say.
Hôm sau đợi đến lúc Phó Ngôn Khanh tỉnh lại, trong phòng đã tràn đầy ánh mặt trời ấm áp, ánh sáng có chút chói chang làm cho nàng khẽ nheo mắt lại.
Đúng vào lúc này, trước mắt xuất hiện một bóng người quen thuộc, bên tai vang lên thanh âm mềm mại dễ nghe: "Tỉnh, còn muốn nghỉ ngơi sao?"
Phó Ngôn Khanh lập tức hoàn toàn thanh tỉnh, ánh mắt mở to đánh giá nàng kia từ trên xuống dưới, nhẹ nhàng nói: "Sắc mặt nàng đã tốt hơn rồi."
"Ừ, ta đã không còn khó chịu, vất vả nàng rồi."
Phó Ngôn Khanh vuốt ve mấy sợi tóc bên tai nàng: "Về sau nàng nghe lời thì tốt rồi."
Triệu Tử Nghiễn híp híp mắt, cọ xát chóp mũi của nàng: "Còn mệt sao, nàng muốn ngủ tiếp hay là đi dùng bữa?"
Phó Ngôn Khanh duỗi thân thể: "Ngủ rất tốt rồi, không muốn lười như vậy, nên đi ra."
"Được, ta cho người mang điểm tâm sáng đến, nàng trước rời giường rửa mặt đi."
Trải qua một đêm, giữa hai nàng lại trở về bình thường sinh hoạt như ngày trước, tựa hồ đêm qua chưa từng xảy ra trận cuồng loạn kia.
Hai nàng dùng cơm xong, đã thấy Dược Tam Thông đeo cái sọt trở về. Dược Tam Thông thấy lâu chủ nhà mình cùng cô nương kia thoải mái ngồi trong sân uống trà, bầu không khí giữa hai người rất hòa hợp vui vẻ, một chút cũng không tưởng tượng nổi ngày hôm qua sẽ là tình cảnh như vậy.
Phó Ngôn Khanh thấy Dược Tam Thông trở về rồi, lập tức đứng lên đối hắn hữu lễ nói: "Dược tiên sinh, có thể một lần nữa xem mạch cho Tử Nghiễn?"
Dược Tam Thông vội khoác tay: "Việc trong bổn phận, cô nương xin đừng đa lễ như vậy."
Nói xong hắn đưa tay đặt lên cổ tay Triệu Tử Nghiễn, một lát sau, hắn giãn ra lông mày, cười nói: "Tốt rồi, cửa này xem như đã vượt qua, lâu chủ mạch đập vững vàng, lần này tuy có tổn hại thân thể nhưng không có gì đáng ngại, xem ra thuốc của ta cũng có chút tác dụng rồi."
Triệu Tử Nghiễn thu tay lại, nhấp một ngụm trà, con mắt trộm nhìn Phó Ngôn Khanh, nhưng không ngờ nàng ấy cũng dò xét nhìn lại đây.
Phó Ngôn Khanh thấy dáng vẻ nàng như vậy, trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười: "Về sau nàng nếu không nghe lời, phiền tiên sinh hao tốn nhiều tâm tư như vậy, tiên sinh liền báo cho ta biết."
Dược Tam Thông trong lòng vô cùng thư thái, nói thật, lâu chủ nhà hắn xưa nay khí thế bức người, trong Quỷ Lâu tuyệt không có người dám cùng nàng đùa giỡn, ngay cả Si Mị cùng Võng Lượng dù đôi khi nói mấy câu, thực chất cũng mười phần nể sợ nàng. Mà nàng trước giờ vô cùng cố chấp, thường xuyên không để ý đến thân thể, hôm nay cuối cùng đã có người quản được nàng.
Đợi đến lúc Dược Tam Thông cười híp mắt rời khỏi,Triệu Tử Nghiễn lắc đầu: "Khanh nhi, nàng như vậy, ta như thế nào còn giữ được uy nghiêm."
Phó Ngôn Khanh nhíu mày: "Như thế nào, nàng còn muốn tỏ ra uy nghiêm với ta sao?"
Triệu Tử Nghiễn lắc đầu liên tục, bày ra vẻ mặt đương nhiên là không dám.
Phó Ngôn Khanh biết rõ nàng lại đang giả vờ đáng thương, nhưng cũng không muốn làm khó nàng nữa, ngược lại nói đến chính sự: "Tử Nghiễn, ngày rằm tới rồi, Triệc Mặc Tiên bên kia dĩ nhiên biết được tình huống của nàng, có thể sẽ xảy ra chuyện?"
Triệu Tử Nghiễn chỉnh ngay ngắn thần sắc: "Ta đã sớm có biện pháp ứng phó, không cần lo lắng. Hơn nữa hoàng tỷ cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ ta khi bị độc phát, không có vấn đề gì, còn có thể mượn chuyện này khiến tỷ ấy giảm bớt lòng hoài nghi." Nàng đoán rằng Triệu Mặc Tiên sẽ cho là nàng chịu không nổi độc phát, liền sẽ hướng nàng ta thỏa hiệp, dù sao nàng cũng không có lựa chọn nào khác.
"Vậy là nàng đã chuẩn bị lên đường rồi?"
Triệu Tử Nghiễn nhẹ gật đầu: "Trì hoãn thêm nữa sẽ không ổn."
Phó Ngôn Khanh nhíu mày lại: "Thân thể nàng có chịu nổi không?" Tuy rằng Dược Tam Thông nói trạng thái nàng ấy không tệ, nhưng lần này đi Ích Châu lộ trình xa xôi, nàng làm sao có thể không lo lắng, dù sao lần trước, nàng ấy độc phát mấy hôm rồi vẫn còn bị ho ra máu.
"Ta nghỉ ngơi thêm hai ngày, như vậy nàng có thể yên tâm không?" Triệu Tử Nghiễn mỉm cười, nghiêng đầu nói.
"Ta lo lắng lại có ích gì đây, nàng trước sau gì cũng phải đi. Bất ta, ta dĩ nhiên sẽ theo phía sau nàng, liền có thể tạm yên tâm rồi."
Nghe xong lời Phó Ngôn Khanh, Triệu Tử Nghiễn tựa hồ có chút do dự, nhưng thấy ánh mắt người kia vô cùng quyết đoán, nàng ấy nhất định sẽ không chịu nhượng bộ, nàng cũng chỉ có thể đồng ý.
Hai ngày sau, Triệu Tử Nghiễn một nhóm bốn người cưỡi ngựa thẳng đến Ích Châu. Trong lúc nàng thành công đuổi theo Triệu Mặc Tiên, thì Thịnh gia ở kinh thành tình hình lại nóng như đốt. Nhạc Dao vốn là có hẹn với Thịnh Vũ cùng nhau thương lượng đưa thượng phẩm ngọc khí vào hoàng cung, bỗng nhiên Thịnh Vũ lại dẫn theo A Đông cùng nhau mất tích không thấy tăm hơi.