Lúc ngự y đến cũng không đánh thức Tô Dư, chỉ đắp mạch, hỏi thăm cung nhân, mở chút thuốc an thần, rồi dặn dò Tô Dư phải nghỉ ngơi thật tốt. Lúc hoàng đế nghe bẩm báo sắc mặt vẫn như thường, gật đầu nói một tiếng "Đã biết" rồi cho ngự y lui ra.

" Bệ hạ..."_ Từ U có chút do dự gọi một tiếng, hoàng đế nghiêng mắt nhìn sang, hắn liền hướng ánh mắt về phía ống tay áo của hoàng đế.

Nhưng hoàng đế lại không nói gì, tiếp tục phân phó ngự y lui ra.

Thân ảnh của ngự y vừa biến mất ở cửa đại điện, Từ U liền mở miệng:" Bệ hạ, tay của ngài...nên cho ngự y xem một chút."

"Không cần xem đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi."_ Hoàng đế bộ dạng hoàn toàn không sao, nhìn nhìn vết thương trên tay mình rồi nói_" Hơn nữa, ngự y vừa nhìn sẽ nhận ra ngay, đây là vết thương do người cắn -- trẫm ở trong cung của mình bị người cắn, đây là chuyện gì?"

"Nhưng mà thương thế của ngài..."_ Từ U trong lòng cũng khó chịu. Nghĩ muốn khuyên hoàng thượng nên xem thương thế của mình một chút, nhưng lại sợ nếu nói nặng, hoàng thượng trong cơn tức giận sẽ phát lạc Tô Dư. Suy nghĩ chốc lát, Từ U cảm thấy hay là dùng một cái chiết trung biện pháp (biện pháp công bằng) thì sẽ tốt hơn _"Vậy thần sẽ mang thuốc đến băng bó cho bệ hạ, nếu không..lúc lâm triều để cho các vị đại nhân nhìn thấy cũng không tốt."

Hoàng đế lúc này mới hài lòng gật đầu một cái:"Được."

_______________________________________

Khắp nơi đều yên tĩnh, tầm mắt của hoàng đế lại một lần nữa dừng lại trên vết thương. Một vết thương nhỏ được xếp chỉnh tề thành một vòng, nằm ở hổ khẩu (*) bên tay phải, chỉ cần lúc chấp bút động nhẹ một chút cũng sẽ dẫn đến 1 hồi đau. Tuy không nặng, nhưng lúc nào cũng tồn tại ở đó, mỗi thời mỗi khắc đều nhắc nhở hắn, ở chỗ này có 1 vết thương.

Chẳng biết tại sao, hắn bỗng nhớ tới Tô Dư vừa rồi.

Đây không phải là lần đầu tiên nàng bị giấc mộng làm bừng tỉnh. Gần như mỗi khi hắn nhìn thấy nàng, nàng đều ngủ không yên ổn. Sẽ luôn như thế hoặc bị giấc mộng làm bừng tỉnh.

Hắn không muốn làm nàng nghĩ thêm về những giấc mộng kia, nên cũng chưa từng hỏi nàng đến tột cùng là mơ thấy cái gì. Nhưng hắn mơ hồ cảm giác được, lý do nàng cả kinh sợ hãi như vậy, hết thảy đều do hắn ban tặng.

Đại khái hắn đối với nàng mà nói, cũng giống như vết thương này, lúc nào cũng khiến nàng đau đớn, lúc nào cũng khiến nàng kinh hãi.

Hạ Lan Tử Hành nhìn chăm chú điểm đỏ hồng ở trên tay, một đêm này hắn cũng không ngủ tiếp nữa. Mà từng điểm từng điểm nhớ lại, mình rốt cuộc đã làm những gì với nàng.

_______________________________________

Ở trong tẩm điện Tô Dư đang ngủ rất say, nhưng thời gian nàng ngủ cũng không lâu. Khi tỉnh lại vẫn chưa tới giờ Dần (**), bên cạnh lại trống không, hoàng đế không có ở đây.

Nàng tiếp tục nằm, cảm thấy trong đầu một trận ong ong, đồng thời loáng thoáng nhớ lại tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, trí nhớ về giấc mộng cũng như lúc tỉnh táo càng ngày càng rõ ràng, rõ ràng đến mức nàng có thể nhớ rõ từng chi tiết trong đó.

Từ nhỏ đến lớn, mộng của nàng luôn luôn ứng nghiệm, chỉ bắt đầu từ vài ngày trước mới xảy ra một chút sai lầm. Nhưng giấc mộng lần này, chuyện lớn như thế, đại khái...là thật rồi.

Đến thời điểm thượng triều, lúc hoàng đế tiến vào thay quần áo, nàng nhìn thấy chỗ băng bó trên tay hắn trong nháy mắt liền sửng sốt.

Không phải là mơ...nàng thật sự làm hắn bị thương.

Hoàng đế vô tình nhìn về phía giường, thấy nàng đang mở to mắt nhìn hắn thì có chút ngoài ý muốn, cười nói:"Như thế nào lại dậy sớm như vậy?"

Thấy thần sắc của nàng có điểm không đúng, hoàng đế liền thong thả đi tới, tay trái xoa lên trán nàng:" Còn chưa thoải mái sao?"

Tô Dư ngây ngốc lắc đầu, tiện đà nghiêng đầu đi, nhìn về phía cánh tay đang rũ xuống của hắn. Bởi vì bị ống tay áo che khuất, nên nàng cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng nàng vẫn rất rõ đó là cái dạng gì.

Hạ Lan Tử Hành cảm thấy bị nàng nhìn chằm chằm cũng không tốt, nhất thời không biết làm sao, liền ho nhẹ một tiếng, lấy tay che lại ánh mắt của nàng:"Đừng nhìn. Tay của ta không có việc gì cả, chỉ là 1 vết thương nhỏ...là do Từ U nhất quyết muốn băng bó thôi."

Từ U ở bên cạnh liền nghẹn lời, oán thầm một câu chính mình thật sự đã xen vào chuyện của người khác.

Mơ hồ cảm thấy lòng bàn tay có chút ẩm ướt, lấy tay ra, thì đã thấy khóe mắt Tô Dư treo một hàng lệ, mâu quang sắc lạnh như một lưỡi dao. Nàng im lặng ngồi dậy, ánh mắt nhìn về phía Từ U. Từ U hiểu ý, phất tay cho người ngoài lui ra, chỉ còn chính mình lưu lại ở trong điện.

Tô Dư cúi đầu cười nhẹ một tiếng:" Đa tạ Từ đại nhân."

Hoàng đế cẩn thận quan sát thần sắc của nàng, không hiểu ý của nàng là gì. Thấy nàng không muốn nói, liền khoát tay, cho Từ U cũng lui xuống.

Tô Dư không tiếng động đứng dậy, chỉ chần chừ trong chớp mắt liền quỳ xuống. Hoàng đế kinh ngạc, chưa kịp đưa tay nâng nàng dậy, nàng đã lạnh giọng mở miệng:" Bệ hạ, cầu xin ngài cho thần thiếp được chết thống khoái"

"Ngươi nói cái gì?"_ Hoàng đế kinh sợ.

Tô Dư ngẩng đầu, hàn ý chất đầy trong con ngươi không một chút tình cảm nói:"Bệ hạ, ngài gần đây đối tốt với thần thiếp, vẫn là vì muốn diệt trừ Tô gia...có phải không? Dù thần thiếp không nghe được chuyện trong triều, nhưng phụ thân thiếp lại có thể nghe được chuyện của thiếp, ngài muốn để phụ thân thiếp đặt xuống đề phòng... có phải không?"_ Nàng cười lạnh một tiếng _"Vậy bệ hạ không bằng trực tiếp giết chết thần thiếp đi, rồi giết Tô Triệt, như vậy nhất định có thể làm cho phụ thân thiếp trở mặt, dù sao thì...trên dưới Tô gia cuối cùng cũng phải chết thôi!"

Hoàng đế nghe vậy không ngừng kinh ngạc. Đời trước, hắn quả thực đã chém toàn bộ Tô gia của nàng mà không hề nói cho nàng biết. Chẳng lẽ.. nàng từ trước vẫn luôn có suy đoán này, chỉ là chưa từng biểu lộ qua?

Như vậy vào đời trước...sau khi nàng biết được việc này thì đã có bao nhiêu thống khổ?

Tô Dư không hề hay biết tâm tư của hoàng đế, chỉ thấy thần sắc chấn kinh của hắn nằm ngoài dự liệu của nàng, giống như hắn không ngờ an bài của mình lại bị đoán ra dễ dàng như vậy.

Nàng chưa từng tin hắn, dù có hưởng thụ những ngày hắn đối tốt với mình cũng chưa từng tin hắn. Vì vậy giờ này khắc này khi nàng nói ra lời nói này, đó chính là những gì nàng luôn nghi ngờ, chỉ là nàng chưa từng muốn nghĩ đến mà thôi.

Nhưng mà...trận mộng tối qua...

Hai đoạn ký ức bất đồng hợp thành một chỗ, những chuyện đã xảy ra, những chuyện chưa từng xảy ra, tất cả đều quá rõ ràng, giống như tận mắt chứng kiến. Từ trước nàng đã vốn biết, chỉ cần phụ thân còn sót lại một hơi thở cũng sẽ nhất định đi tranh, hơn nữa qua chuyện xuân dược lần trước cũng đã làm nàng nhận ra, bệnh nóng nảy của phụ thân đã hoàn toàn hết thuốc chữa rồi.

Cho nên cuối cùng cũng sẽ thất bại thôi.

Vì vậy dù nàng kiệt lực bảo vệ Tô gia, nhưng lại không hoàn toàn tự tin về việc này. Nên khi giấc mộng đó xảy ra, nàng không thể không tin đó là sự thật.

Còn nàng...

Nàng sau khi nhận được vô tận sủng ái sẽ lại một lần nữa bị hắn vứt bỏ, giống như hai năm trước. Kỳ thật thời điểm trước khi nàng lấy hắn, nàng đã từ trong mộng mà mơ hồ biết được, nàng sẽ cùng phu quân của mình trở mặt với nhau, cũng chính là vào lúc hắn không chút phòng bị đối tốt với nàng, toàn tâm toàn ý tin nàng như thế này.

Hôm nay, nàng sẽ không phạm sai lầm này một lần nữa.

Trái tim đã tổn thương một lần, niềm tin cũng tổn thương một lần, vậy chi bằng sớm chấm dứt nó.

" Bệ hạ vì trừ Tô gia, mà làm trái ý mình để đối tốt với thần thiếp như vậy, thật sự là ủy khuất rồi."_ Tô Dư không chút nào che dấu sự khinh miệt mỉa mai trong giọng nói_"Kỳ thật bệ hạ đâu cần phải vòng vo như vậy? Tô gia hôm nay cũng đâu còn đáng giá để bệ hạ tốn nhiều công sức như thế... Chẳng lẽ là vì muốn tránh tiếng nhơ sao? Bệ hạ yên tâm, sẽ không đâu, sử quan sẽ chiếu theo tâm tư của bệ hạ mà viết nên sách sử, bệ hạ muốn đem phụ thân thần thiếp nói thành loại gian thần nào đi nữa thì đều sẽ như ý của bệ hạ thôi."

Mà quả thật, phụ thân của nàng vốn cũng không được tính là trung thần.

Hạ Lan Tử Hành không nói lời nào nghe lời chế giễu của nàng, cảm thấy nàng là đang muốn chọc tức hắn. Có thể nói vậy, bởi từng câu từng chữ của nàng đều như đâm vào lòng hắn. Hắn vốn cho rằng trải qua những ngày này, cái nhìn của nàng đối với hắn nói như thế nào cũng đã có chỗ thay đổi, nhưng không ngờ kết quả lại là như vậy.

Cảm giác thật sâu sự thất bại. Tay của Hạ Lan Tử Hành siết chặt thành quyền trong tay áo, giọng nói có chút vô lực:" Thì ra những ngày này...ngươi đều cho rằng trẫm đang lợi dụng ngươi sao? Phân nửa điểm tính nhiệm cũng chưa từng có sao?"

" Bệ hạ, thần thiếp có tài đức gì, khiến bệ hạ có thể vì thần thiếp mà ủy khuất hoàng duệ chứ?"_ Tô Dư mang theo vài phần ý cười chống lại ánh mắt của hắn _"Cũng có tài đức gì, khiến bệ hạ hết lần này đến lần khác bỏ qua nhiều tội lớn như vậy chứ?"

Chuyện xuân dược cũng tốt, chuyện tối hôm qua nàng đả thương hắn cũng được, chuyện nào cũng đủ để nàng phải chết. Tuy hắn không hề truy cứu, nhưng mỗi lần như vậy nàng ngoài thở phào nhẹ nhõm ra còn có thêm vài phần sinh nghi.

"Tô Triệt hắn..."_ Trong nụ cười của Tô Dư lại tăng thêm chút ít thê ý _" Bệ hạ vốn là muốn bắt hắn làm con tin đúng không? Vậy cần gì phải nói với thần thiếp là vì muốn theo ý của thiếp chứ..."

Nếu không phải như vậy, thì làm sao Tô Triệt trong tương lai có thể bị chém ngang lưng thị chúng được? Chỉ có thể là do...cấm quân Đô Úy phủ tìm lỗi cho hắn thôi.

" Không phải!"_ Hoàng đế cuối cùng cũng có chút nóng nảy _" Ngươi tại sao có thể nghĩ như vậy? Nếu ngươi không muốn..trẫm sẽ cho hắn rời khỏi ngay."

" Bệ hạ, Tô Triệt mới 15 tuổi."_ Tô Dư bật cười, thống khổ nói _" Hắn có thể phạm bao nhiêu sai lầm chứ? Bệ hạ nếu muốn phạt...sung quân, lưu đày còn chưa đủ sao...vì cái gì lại ép hắn chết..."

Khi nàng nhìn thấy một màn em trai bị chém ngang lưng thị chúng kia, nhìn thấy cảnh máu tươi văng khắp nơi ngay trước mặt nàng, nàng liền nhịn không được mà nói ra những lời này. Mà hoàng đế nghe vậy liền kinh ngạc nhìn nàng, thấy khuôn mặt của nàng tràn đầy thống khổ giống như Tô Triệt đã bị hắn xử tử vậy.

Nhưng Tô Triệt rõ ràng vẫn còn đang sống rất tốt mà.

" Bệ hạ...thần thiếp dù sao cũng là người đã cùng ngài uống rượu hợp cẩn, ngài tại sao lại có thể hết lần này đến lần khác đem thần thiếp tính kế như vậy...có phải vì thần thiếp mang họ Tô, nên ở trong mắt bệ hạ đó đã là tội không thể tha thứ rồi, phải không?"_ Nàng nhìn hắn cười, giọng nói vô cùng thong thả. Nhưng từng câu từng chữ trong đó lại như đánh vào lòng hắn, khiến hắn không thể giải thích được.

Bởi nàng nói đúng, đời trước, lý do hắn chán ghét nàng, nói cho cùng cũng là vì nàng mang họ Tô. Hắn đối với Tô gia vô cùng chán ghét nên đã quên mất tình cảnh lúc đó của nàng, kỳ thật nàng lúc đó cái gì cũng không biết.

"Trẫm thật sự không muốn động đến Tô Triệt..."_ Hắn khó khăn mở miệng _" Cũng không còn nghĩ đến việc trừ Tô gia của ngươi."

Đó là chuyện đời trước hắn đã làm. Nhưng đời này, chuyện đó không thể trọng yếu bằng chuyện hắn muốn đền bù cho người trước mắt này.

Tô Dư cười lạnh không nói, đối với lời này chẳng nói đúng sai. Chỉ kinh ngạc hắn thật sự có tính nhẫn nại tốt, chính mình đã nói đến mức này, vậy mà hắn còn có thể nhịn được.

Ngụy quân tử, ba chữ này chợt loé lên trong đầu Tô Dư. Ánh mắt đầy vẻ chán ghét, lông mày khẽ cau lại nói 1 câu:" Vậy liền đa tạ bệ hạ."

Nàng nửa điểm cũng không tin.

" A Dư!"_Hoàng đế kéo nàng đứng dậy, xoay người ấn nàng ngồi xuống giường, từng câu từng chữ thành khẩn _" Ngươi nghe đây...trẫm không muốn động đến Tô gia của ngươi, lại càng không muốn lợi dụng ngươi. Nếu ngươi không tin...trẫm cam đoan với ngươi, trẫm tuyệt đối sẽ không muốn bất kỳ mạng người nào của Tô gia."

Tô Dư cười đạm bạc, liếc nhìn hắn: "Bệ hạ cho rằng thần thiếp là muốn cầu xin cho Tô gia sao? Không phải đâu. Thần thiếp biết rõ đạo lý "quân muốn thần chết, thần không thể không chết" mà, thần thiếp chỉ là muốn nói với bệ hạ...thần thiếp đã không còn là Tô Dư năm đó mới gả vào phủ Thái tử nữa, sẽ không để bệ hạ tùy ý đùa giỡn trong lòng bàn tay, rồi để chính mình sau đó phải thương tâm nữa...thay vào đó, thần thiếp cầu xin bệ hạ ngay bây giờ hãy ban cho cái chết."

Lời nói tuyệt tình này, hắn đã từng nghe qua. Nhưng đây lại là lần đầu tiên nàng nói thẳng ra như thế, thậm chí so với lúc trước còn ác hơn rất nhiều.

Hắn tự giễu một hồi. Đối với nỗi thẹn của hắn, nàng tựa hồ luôn có thể nói được làm được -- vào đời trước nàng nói muốn sống lâu hơn hắn, nàng quả thực làm được; đời này, nàng nói sẽ không tin hắn dù chỉ nửa câu...

Nàng cũng làm được.

Vào lúc hắn đang vô cùng nóng lòng, thần sắc Tô Dư lại vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm hắn càng thêm luống cuống. Đây không giống với oán hận trong lòng nàng vài ngày trước, lần này hắn hoàn toàn không biết rốt cuộc nàng đã xảy ra chuyện gì, hắn không hiểu vì cài gì mà chỉ sau một lễ trừ tịch, nàng liền trở nên như thế một lần nữa...khiến hắn cảm thấy bao nỗ lực lúc trước đã hoàn toàn uổng phí.

Đây cũng coi như là "nhất báo trả nhất báo" đi. Đời trước, nàng làm chuyện gì trong mắt hắn cũng đều sai trái; đời này, hắn làm chuyện gì thì trong mắt nàng cũng đều sai trái.

"A Dư."_ Hoàng đế cười gượng_"Hôm nay là ngày đại triều mồng một Tết... trẫm không thể đến muộn được. Ngươi ở đây chờ, trẫm đi 1 chút sẽ trở lại nói tiếp với ngươi, được không?"

Tô Dư cười khẽ không nói, hoàng đế liền thở dài một tiếng, truyền cung nhân tiến vào hầu hạ nàng rửa mặt thay quần áo. Còn mình thì làm như không có việc gì đi ra ngoài, nhưng vừa rời khỏi hắn mới dám thả lỏng, áp chế âm thanh gọi Từ U đến, nghiêm nghị nói:" An bài thêm nhiều người quan sát nàng, nhất định không để cho nàng xảy ra chuyện gì.........nếu nàng muốn ra ngoài đi dạo một chút hoặc muốn trở về Khinh Lê cung cũng không cần ngăn cản, chỉ cần..."

Từ U trầm xuống:" Thần đã rõ."

Chỉ cần không để cho nàng nghĩ quẩn trong lòng mà tìm đến cái chết.

Ngày đại triều mồng một Tết, đây là ngày quần thần triều hạ (***), chỉ cần là quan ngũ phẩm trở lên thì ngày này đều sẽ vào triều yết kiến. Chuẩn bị đi Huy Thịnh điện, nhưng trong lòng Hạ Lan Tử Hành khó có được nửa điểm vui sướng. Chưa ngồi vào bộ liễn, hắn đã thầm nghĩ chính mình cũng nên đi một chút, có thể sẽ có thời gian suy nghĩ thêm về chuyện đột nhiên phát sinh hôm nay. Trong lòng đều là từng lời nói của Tô Dư, từng cái nhíu mày từng nụ cười của nàng. Tuy hắn không biết nguyên nhân nàng đột nhiên trở mặt với mình, nhưng hắn biết vô luận là gì đi nữa thì cũng đều là do hắn tự làm tự chịu.

" Người đâu."_ Hoàng đế bỗng dừng chân, suy nghĩ một lát, chậm rãi nói _"Thỉnh Tô Tiệp Dư đến."

Hoạn quan hơi khựng lại, tuy không hiểu lắm nhưng vẫn tuân chỉ làm theo. Vái một cái, đi trở về Thành Thư điện.

Hắn không yên tâm được, Tô Dư nói ra lời nói quyết tuyệt như vậy, giống như có vài phần ý tứ "thà để ngọc vỡ, chứ không để ngói lành". Hơn nữa nàng lúc này lại bị giấc mộng làm cho kinh hãi khiến tâm tư có vài phần bất ổn, nên không thể để cho nàng vì phiền não mà làm ra chuyện gì điên rồ được.

Tim đập một cách kỳ quái, lúc nhanh lúc chậm khiến hắn không biết phải làm thế nào. Trong lòng nhanh chóng xuất hiện một hồi kinh ý -- dường như chính mình chưa từng lo lắng bao giờ, vậy mà lúc này lại lo lắng nên làm thế nào mới không phạm phải sai lầm. Đời trước, hắn sống nhiều năm như vậy cũng chưa từng trải qua cảm giác này. Đây không chỉ đơn thuần là sợ nàng chết đi, mà hắn còn cảm giác được sự khẩn trương của mình, cùng với cảm giác vô lực phía sau sự khẩn trương đó.

Cho dù là do hắn muốn tập trung đền bù tổn thất cho nàng đi nữa, thì khẩn trương như vậy cũng quá mãnh liệt rồi, mãnh liệt đến mức làm loạn tâm trí hắn.

Cười một tiếng. Hắn thầm nghĩ cuộc sống sau khi trọng sinh thật có ý tứ, hắn xem không hiểu tâm tư của nàng, không hiểu được biến hóa của nàng cũng còn thôi, dù sao thì lúc trước hắn cũng chưa từng thử tìm hiểu nàng. Nhưng hôm nay...hắn ngay cả tâm tư của chính mình cũng cảm thấy kỳ quái.

"Bệ hạ thánh an."_ Một âm thanh trầm tĩnh vang lên, Hạ Lan Tử Hành quay đầu lại, đưa tay về phía nàng:" Cùng trẫm đi đến Huy Thịnh điện."

Thân hình Tô Dư liền run lên, cúi đầu nói:"Bệ hạ gặp triều thần, thần thiếp.."

" Trẫm không có thương lượng với ngươi."_ Hoàng đế lông mày chau lại, nắm lấy tay nàng, không nói lời nào đi về hướng Huy Thịnh điện.

(*) Hổ khẩu: khe giữa ngón cái và ngón trỏ.

(**) Giờ Dần: Từ 3h - 5h sáng.

(***) Triều hạ: Vào chầu và chúc mừng.

#Thông báo: Từ bây giờ cứ hai ngày mình mới đăng một chap nha tại mình edit chậm lắm mong các bạn thông cảm. ^^

#Đồng thời nhớ vote cho mình nha