TSCPTĐK - Chương 2

Chương 2: Sung quân

Mười năm sau.

"Thiếu gia, người Trang gia tới từ hôn." Kỳ Hằng đi đến nói.

Thiếu niên nằm ở trên ghế bập bênh, đắp mặt nạ, lười biếng nói: "Vị hôn phu nghe nói khuynh quốc khuynh thành của ta kia rốt cuộc cũng quyết định đá ta rồi sao?"

Kỳ Hằng gật đầu: "Ta nghĩ đúng vậy."

"Có một vị hôn thê ma võ phế tài, tên kia cũng đủ xui xẻo!" Kỳ Thiếu Vinh lười biếng châm chọc.

"Làm sao có thể, đó là phúc khí của tên kia."

"Nói vậy cũng đúng, không có phế tài như ta làm sao có thể có thiên tài trân quý như hắn!"

Kỳ Hằng: "......"

"Ta đi nhìn thử vị đại mỹ nhân trong truyền thuyết này xem có phải 360° không góc chết như trong truyền thuyết hay không, dù thế nào cũng chỉ mới nhìn một bức họa, nói không chừng còn cần ta tới sửa mắt nắn mặt lại cho hắn." Kỳ Thiếu Vinh tràn đầy say mê nhìn tay mình.

"Trên thực tế, hắn không có tới." Kỳ Hằng có chút tiếc nuối nhìn Kỳ Thiếu Vinh.

"Hắn không tới, ngay cả từ hôn cũng không tới, đúng là tên đê tiện thiếu đạo đức!" Kỳ Thiếu Vinh thẹn quá thành giận mắng một câu.

Kỳ Hằng gật đầu: "Đúng vậy! Tiểu tử này quả thật là quá đê tiện!"

"Vậy người tới là ai?" Kỳ Thiếu Vinh rất nhanh liền khôi phục biểu tình thong dong hỏi.

"Một nam một nữ, nghe nói là bằng hữu Trang Hạo." Kỳ Hằng nói.

Kỳ Thiếu Vinh hừ hừ cười hai tiếng, "Bằng hữu? Tìm hai tên hồ bằng cẩu hữu (bạn bè mà không phải bạn bè, bạn xấu) mà cũng dám đến từ hôn ta!"

Kỳ Hằng: "......"

"Thiếu gia, ngươi có muốn đi gặp bọn họ không?" Kỳ Hằng hỏi.

Kỳ Thiếu Vinh nhún vai: "Gặp thì phải gặp, bất quá ta cũng không cần vội vàng tới gặp bọn họ, cứ để bọn họ chờ đi."

...........

Trong đại sảnh.

Dịch Sơ Tuyết chờ không biết bao lâu, cuối cùng cũng chờ được người tới.

Kỳ Thiếu Vinh vừa đi ra liền trấn trụ hai người.

Tóc Kỳ Thiếu Vinh đủ mọi màu sắc, phấn trên mặt mặt dày nặng đo không được.

"Kỳ tứ thiếu, cái giá thật lớn a! Chúng ta đã đợi ở đây nửa ngày Kỳ thiếu mới bớt được chút thời gian ra gặp mặt." Dịch Sơ Tuyết tựa tiếu phi tiếu (ngoài cười nhưng trong không cười) nhìn Kỳ Thiếu Vinh.

Kỳ Thiếu Vinh cười cười, khảy khảy móng tay đỏ tươi của mình một chút: "Ta dù thế nào cũng là thiếu gia của Kỳ gia, nếu chó chó mèo mèo gì muốn cũng gặp được ta, ta chắc chắn sẽ vội chết."

"Ngươi nói ai là chó chó mèo mèo?" Dịch Sơ Tuyết đột nhiên đứng lên, ngữ khí âm trầm hỏi.

Kỳ Thiếu Vinh cười cười: "Vị tiểu thư này, ta chỉ là thuận miệng như vậy, ngươi quá kích động."

Dịch Sơ Tuyết khẽ hừ một tiếng: "Chỉ là một tên ma võ phế nhân mà thôi, Kỳ gia đã sớm từ bỏ ngươi, ngươi còn có mặt mũi nói thiếu gia Kỳ gia cái gì!"

Kỳ Thiếu Vinh nhìn về phía hai người: "Không biết hai vị tới là có việc gì?"

"Ta là tới giúp Trang Hạo từ hôn, Kỳ Thiếu Vinh, ta nghĩ ngươi cũng nên rõ ràng, Trang Hạo là người nào, mà ngươi là người nào, ngươi cùng hắn giống như trời và đất, căn bản không thể so sánh, năm đó hôn ước của ngươi cùng Trang Hạo cũng chỉ là vui đùa, vì tốt cho Trang Hạo, cũng vì tốt cho ngươi, ta nghĩ ngươi vẫn nên chủ động từ bỏ đi." Dịch Sơ Tuyết nói lời thấm thía nhìn Kỳ Thiếu Vinh.

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Giúp Trang Hạo từ hôn? Vị tiểu thư này, chẳng lẽ ngươi là tri kỷ hồng nhan của Trang Hạo?"

Dịch Sơ Tuyết đỏ mặt: "Không phải, ta là biểu muội hắn."

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu, không nhanh không chậm nói: "Thì ra chỉ là biểu muội? Đại khái là ta sung quân lâu rồi cho nên kiến thức hạn hẹp, thì ra đầu năm nay biểu muội ở hoàng đô đều quản nhiều chuyện như vậy."

Dịch Sơ Tuyết thẹn quá thành giận trừng mắt nhìn Kỳ Thiếu Vinh một cái: "Kỳ Thiếu Vinh, ngươi không cần nói gần nói xa, chẳng lẽ ngươi muốn bám dính không buông biểu ca sao?"

Kỳ Thiếu Vinh nhìn chằm chằm Dịch Sơ Tuyết: "Vị biểu muội các hạ này, trong đám biểu muội của Trang Hạo hình như không có nghe nói đến nhân vật như ngươi, ta đoán ngươi hẳn là bà con xa đi, cho dù ta đồng ý từ hôn, ngươi làm chủ được sao?"

Dịch Sơ Tuyết cau mày: "Ta đương nhiên làm chủ được, ta đã mang hôn thư đến, thực tế là dì, cũng chính là mẫu thân Trang Hạo nhờ ta mang tới."

Kỳ Thiếu Vinh nghiêng đầu, vui cười một chút: "Tiểu thư, ngươi tích cực như vậy có phải có một chân (có gian tình) với Trang Hạo hay không!"

Dịch Sơ Tuyết hừ một tiếng: "Cái này không liên quan đến chuyện của ngươi."

Kỳ Thiếu Vinh chớp chớp mắt: "Vị tiểu thư này, ta nghe nói Trang Hạo lớn lên quốc sắc thiên hương (sắc nước hương trời, sắc đẹp tuyệt trần), ngươi lớn lên lại xấu như vậy, chẳng lẽ đứng ở bên người hắn không tự biết cảm thấy xấu hổ sao?"

"Tên lắm chuyện như ngươi nói bậy bạ cái gì!" Dịch Sơ Tuyết âm u trừng mắt nhìn Kỳ Thiếu Vinh.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn bộ dáng tức muốn hộc máu của Dịch Sơ Tuyết, nhẹ nhàng nói: "Tiểu thư, ngươi thoạt nhìn thật kích động, ta cảm thấy ngươi tốt nhất nên bình tĩnh một chút."

Thẩm Nguyên nhìn bộ dáng thẹn quá thành giận của Dịch Sơ Tuyết, tâm tình không khỏi có chút cổ quái, Dịch Sơ Tuyết ở hoàng đô vẫn luôn là dáng vẻ tao nhã nhẹ nhàng, không nghĩ tới cư nhiên thất thố thành như vậy, vị hôn thê của Trang Hạo này tựa hồ...... không đơn giản a!

Thẩm Nguyên nhìn Kỳ Thiếu Vinh mặc đồ giống như con khỉ, thầm nghĩ: Trang Hạo này thật là "diễm phúc" không cạn a! Cư nhiên có vị hôn thê như vậy.