Tưởng Mộc Mộc cùng Hắc Mập Mạp làm quen chưa được mấy ngày, hai người đã là bạn tốt.

Mới đầu, Tưởng Mộc Mộc cũng không có phát hiện, Hắc Mập Mạp lại là người sảng khoái như vậy, mặc dù bộ dạng có chút đen, có chút tráng kiện, nhưng cũng là người hào sảng, hơn nữa, Tưởng Mộc Mộc cảm thấy cậu ta là một bằng hữu đáng giá để kết thân.

Ít nhất, cậu ta cũng không giống những người đi theo Đàm Thu Minh đời trước luôn khinh bỉ hắn, chỉ vì hắn yếu ớt liền xem thường hắn.

Lời nói của Hắc Mập Mạp luôn mang theo chút đạo nghĩa của hắc đạo, nhưng như vậy Tưởng Mộc Mộc lại càng cảm thấy cậu ta là yêu ghét rõ ràng!

Ai tốt với cậu ta, cậu ta sẽ báo đáp, không cần biết người kia mang theo mục đích gì, ai đả thương cậu ta, cậu ta sẽ báo thù, ngay cả thương lượng một đường sống cũng không cho.

Cậu ta không phải loại người anh hùng hiệp nghĩa, sẽ không vô duyên vô cớ đi đồng tình hoặc bố thí người khác, cậu ta biết mình đang làm gì, muốn làm gì, xúc động xông lên đầu, thì sẽ không để ý gì cả, càng không để ý tới việc mình làm là tốt hay xấu.

Nhưng làm người ta đau đầu chính là, kiến thức của cậu ta thật sự không ổn chút nào, lại càng khó dạy hơn!

Muốn cậu ta nghiêm túc xem xong một đề bài, cậu ta cũng chậm hơn mấy phút so với Tưởng Mộc Mộc.

Hắc Mập Mạp nhụt chí gục xuống bàn: “Không được …… Mộc Mộc, tớ căn bản là không xem nổi!”

Cậu có thể dựa vào thân thể mình luyện tập dị năng, nhưng lại không thể dựa vào trí nhớ nghiên cứu dị năng, nhiều thứ lung tung lộn xộn như vậy, hiện giờ ngay cả phân loại dị năng cũng bị lẫn lộn, thậm chí cậu bắt đầu hoài nghi mình có phải dị năng giả hay không.

“Vậy cũng tốt!!” Tưởng Mộc Mộc cũng không muốn dài dòng với cậu nữa, kỳ thật đến tột cùng là năng lực giảng giải của mình không tốt, hay là Hắc Mập Mạp thật sự không hiểu, rõ ràng hắn dựa theo phương pháp Mộc Cận dạy hắn để dạy Hắc Mập Mạp mà.

Dù sao thì dạy cậu ta cũng thật mệt mỏi, hắn sửa soạn lại một chút, chính mình mấy ngày nay cũng rất mệt rồi, không quan tâm Hắc Mập Mạp nữa. Nhưng là…

“Không được!” Hắc Mập Mạp kiên quyết nói: “Tớ tuyệt đối không thể để ông già đó xem thường tớ, tớ mới không làm cái nguyên lão đời thứ tư gì đó đâu! Mộc Mộc, chúng ta tiếp tục, à …… mới nãy nói đến chỗ nào nhỉ …… dị năng không khí, đúng rồi, thuộc tính không khí …… cái gì mà quy hồi chu kỳ 68 ngày, thế nào, cái chiêu thức đó lợi hại không?”

“…….” Tưởng Mộc Mộc không nói gì nhìn cậu ta, cuối cùng thở dài: “Là 28 ngày!”

“Hả? Đúng đúng …… ha ha ha, 28 ngày, 28!”

“Hơn nữa, đó cũng không phải là một chiêu thức, mà là một loại phương pháp luyện tập dị năng thuộc tính không khí! Rất phổ biến, mục đích của quy hồi là để cho thân thể thích ứng không khí, luyện tập như vậy có thể đem dị năng không khí tự do di chuyển khắp nơi trên cơ thể, chứ không chỉ ở một bộ phận!”

“A? Ha ha……” Hắc Mập Mạp gãi gãi đầu, vẻ mặt u mê.

Thuộc tính không khí cậu biết, nhưng dị năng của cậu cũng không phải là không khí, vốn không có đi tìm hiểu những kiến thức liên quan, ngoại trừ thuộc tính kim loại của mình, đối với những thuộc tính khác cậu hoàn toàn không biết. Huống chi, cậu lại không tu luyện những dị năng kia, sao tự nhiên lại đi học tập về phương diện này chứ. Nếu như không phải ông già nhà cậu ép buộc, cậu ngay cả xem cũng không thèm xem.

Tưởng Mộc Mộc đối với cậu ta bất đắc dĩ thở dài, nhớ tới trước kia hình như mình cũng như vậy, vô luận thầy giáo nói thế nào, hắn đều không hiểu, bây giờ nhìn Hắc Mập Mạp phảng phất như thấy được mình của ngày trước.

Mắt thấy đã gần đến giờ, Hắc Mập Mạp cũng không quấy rầy Tưởng Mộc Mộc nữa, cũng không phải cậu không muốn quấy rầy, mà là đệ đệ của hắn quá đáng sợ.

Trước đây cậu nghe nói Tưởng Mộc Cận đệ đệ của Tưởng Mộc Mộc là một thiên tài, còn là người thừa kế tương lai của Tưởng gia, nhưng chưa từng gặp hắn, cũng đã nghe nói hắn là một huynh khống, nhưng tuyệt đối không nghĩ là huynh khống tới mức mãnh liệt như vậy.

Cậu chẳng qua là quấn quýt lấy Tưởng Mộc Mộc cùng đi ăn bữa cơm, liền bị hắn trừng đến lạnh cả xương, chưa gặp không biết, gặp rồi thì tuyệt đối không muốn gặp lại hắn một lần nữa, đặc biệt là gặp hắn cùng với Mộc Mộc. Bữa cơm kia là bữa cơm khó khăn nhất trong cuộc đời cậu, rõ ràng trước mắt đều là những món cậu thích, kết quả một chút khẩu vị cũng không có, lại không dám không ăn, nếu làm Mộc Mộc lo lắng cho cậu, Mộc Cận sẽ uy hiếp cậu!

“Mộc Mộc, đã đến giờ! Tớ cũng phải đi về.” Hắc Mập Mạp khoan thai nói, không cần đối mặt với mấy con chữ trên bài kiểm tra kia nữa, ngược lại cậu cảm thấy vô cùng thả lỏng, duỗi eo tạm biệt.

“Ừ!”

“Đúng rồi, Mộc Mộc, không bằng tớ với cậu cùng dọn đến ký túc xá đi!” Trước kia cảm thấy có ở ký túc xá hay không cũng không sao cả, nhưng bây giờ nghĩ lại vẫn là tiện hơn rất nhiều, tiết kiệm rất nhiều thời gian.

“Được!” Tưởng Mộc Mộc cười nói.

Tưởng Mộc Mộc lẳng lặng dọn đến ký túc xá trong trường học, một là vì tiện, hai là không muốn ở nhà “tình cờ” gặp Đàm Thu Minh, đối với y, hắn căn bản một câu cũng không nói được.

Ai ngờ hắn muốn chuyển đến ký túc xá, Mộc Cận cũng chuyển theo, dưới tác động của cậu, hai người ở cùng một phòng, hắn cảm thấy có chút không được tự nhiên, hắn biết đệ đệ rất bảo hộ mình, nhưng không nghĩ tới bảo hộ đến mức như vậy, ngay cả ký túc xá cũng muốn được phân cùng một chỗ, rõ ràng là khác khối lớp mà. Hơn nữa, cậu còn phải đến công ty giúp một tay, cư nhiên lại chạy xa hơn để đến trường học.

Có điều, như vậy cũng không sao cả, Tưởng Mộc Cận dù sao thì vẫn còn là học sinh mà!

Tưởng Mộc Mộc nhớ mang máng, đời trước lúc Tưởng Mộc Cận học lớp mười một, đột nhiên nhảy lớp lên mười hai, tiếp theo lại nhảy hai năm đại học, oanh động toàn bộ Thiên triều, sau khi tốt nghiệp đại học, chính thức làm người thừa kế Tưởng gia lũng đoạn công ty, phát triển không ngừng, gần như thành người đứng đầu Thiên triều! Khi đó, hắn đi theo Đàm Thu Minh, chỉ nghe nói được một chút như vậy, rất là tiếc nuối.

Nay trọng sinh trở về, hắn nhất định phải nhìn tận mắt thành tựu của Mộc Cận, ở bên cạnh cậu chúc mừng cho cậu.

Hắn làm sao biết được, đời trước Tưởng Mộc Cận là bởi vì hắn đã rời khỏi trường học, cảm thấy không thú vị, một phen tâm tư đặt hết lên sự nghiệp để khiến mình chết lặng, mới vội vã tốt nghiệp như vậy?

Tưởng Mộc Mộc trở lại ký túc xá, rất nhanh bận rộn trong phòng bếp, Tưởng Mộc Cận ở công ty cũng sắp trở về.

Ký túc xá học sinh của học viện hoàng gia có ba loại, phòng đơn, phòng hai người cùng phòng tập thể.

Bởi vì học sinh học viện hoàng gia gần như đều là người có tiền, ký túc xá cũng mang theo vài phần quý khí.

Học sinh bình thường đều sẽ chọn phòng hai người, những người ở phòng này bình thường đều là những người vượt qua kiểm tra với thành tích vô cùng tốt, trong nhà tương đối nghèo, nhưng cũng bởi vì như vậy, những người có chút giàu sang cũng sẽ chọn phòng hai người, có bạn không nói, còn có thể thỏa mãn một chút tâm hư vinh, Tưởng Mộc Mộc đối với việc này hoàn toàn không hiểu nổi.

Tưởng Mộc Cận luyến tiếc Tưởng Mộc Mộc chịu khổ, nếu hắn dọn vào ở ký túc xá, mình cũng đi theo giúp đỡ, ngay cả người giúp việc cũng chuẩn bị tốt rồi, cuối cùng vẫn là Tưởng Mộc Mộc cự tuyệt, Tưởng Mộc Cận cũng rất nhanh đồng ý, lý do là Tưởng Mộc Mộc sẽ xuống bếp.

Cậu vui vẻ ăn đồ ăn ca ca làm, mỗi bữa đều ăn đến không còn một mảnh.

Tưởng Mộc Mộc vốn là cũng không xuống bếp, chẳng qua là đời trước đi theo Đàm Thu Minh bôn ba bên ngoài, có lúc Đàm Thu Minh bận rộn ngay cả cơm cũng không ăn, về đến nhà cái bụng đã kêu thầm thì, bên cạnh lại không có ai biết nấu ăn, nên hắn mới chạy đi học.

May mắn, nấu ăn cũng không khó học, hắn cũng không ngại khổ, không quá ba tháng, những món bình thường đều có thể làm, lại trải qua mấy năm mài dũa rèn luyện, trù nghệ của hắn có thể sánh với đương kim đầu bếp luôn rồi.

Có lúc, Đàm Thu Minh vì muốn ăn thức ăn hắn làm nên mới về nhà, khi đó Tưởng Mộc Mộc cao hứng thật lâu. Cuối cùng cũng tìm được thứ có thể khiến Đàm Thu Minh lưu luyến ……

Trù nghệ của hắn vô cùng tốt, Tưởng Mộc Cận thậm chí nói đùa: “Ca ca anh có thể đi làm đầu bếp rồi đó, thi một cái giấy chứng nhận đầu bếp cũng không phải là việc khó!”

Tưởng Mộc Mộc lúc này mới nhớ tới, thì ra hắn còn có ngón nghề này, hắn còn có thể làm đầu bếp ……

Lúc Tưởng Mộc Mộc gật đầu, Tưởng Mộc Cận lại không vui, quay đầu làm nũng nói: “Ca ca không được đến những chỗ đó, em nói giỡn thôi, đồ ăn ca ca làm không thể để người khác ăn được.”

Tuy rằng Tưởng Mộc Mộc cảm thấy không giải thích được, nhưng cũng rất vui vẻ.

Phải biết là, đám người Đàm Thu Minh cho tới bây giờ chưa từng khen trù nghệ của hắn, mỗi lần chỉ cần hắn xuống bếp, bọn họ sẽ trở lại ăn cơm, cơm nước xong không phải là đi họp, thì là làm việc, làm sao giống Tưởng Mộc Cận, thường khen trù nghệ của hắn rất tốt.

Tuy rằng đây chỉ là lời ca ngợi nho nhỏ, nhưng cũng có thể khiến Tưởng Mộc Mộc cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

END 14