Bảo hai thiếu niên 16 tuổi đi làm nghề tự do, hơn nữa lại là làm "nhà buôn" bày sạp bán hàng, loại việc không có mặt mũi nhất, nên trở ngại tâm lý của họ không khác gì với việc bảo họ mặc nữ trang vào năm 1998.Hai người kia vừa nghe thấy phải đi bán tất thì cắm đầu cắm cổ bỏ chạy.Đáng tiếc..."Ha ha!"Tề Lỗi cười gượng để chống đỡ.

Cửa xe đã hàn xong rồi thì còn chạy đâu cho thoát?...Sáng sớm ngày hôm sau, lúc 4 giờ hơn, Quách Lệ Hoa nghe thấy trong phòng của Tề Lỗi có tiếng động.

Bà cảm thấy có chút kỳ quái, đứa bé này dậy sớm như vậy để làm gì.Bà mơ mơ màng màng ngủ thêm được một lúc thì nghe thấy tiếng cổng đóng cái rầm.

Đợi đến khi Quách Lệ Hoa đi ra ngoài xem thì đã không thấy người đâu nữa.Bà nghiêng đầu suy nghĩ một lúc lâu.

Sao nghỉ học rồi mà nó còn chăm chỉ hơn cả lúc đi học thế nhỉ?Bà gọi Tề Quốc Quân dậy:- Anh nói xem nếu Tề Lỗi thật sự thi được hơn 300 điểm thì có nên dùng tiền để cho nó vào trường trọng điểm không?Tề Quốc Quân có chút bất đắc dĩ:- Hơn 300 điểm làm gì đã đủ? Ít nhất cũng phải 400 điểm thì mới đi cửa sau dự thính được.

Nhưng em thấy có khả năng không?Đứa con trai này của ông, vợ ông nói không sai tí nào hết.

Cậu và ông lúc nhỏ giống y như đúc.

Ngoài việc bày trò quậy phá ra thì cái gì cũng chẳng chịu suy nghĩ.


Còn 300, 400 điểm gì chứ? Ngược lại 30, 40 điểm thì còn có khả năng.Quách Lệ Hoa bĩu môi, rõ ràng là không quá xem trọng.Nhưng trong lòng bà lại vô cùng rối rắm:- Anh nói xem nếu nó thật sự thi được 300, 400 điểm thì rốt cuộc số tiền đó có tiêu cho nó không?Tề Quốc Quân nghe thấy thì cũng chẳng muốn ngủ tiếp nữa.

Ông lật người qua khuyên nhủ bà:- Đừng sốt ruột… Tâm trạng của em nặng nề quá rồi.

Nó thi được vào đâu thì cho nó đi học ở đó thôi! Cùng lắm thì anh vất vả một chút, tích cóp thêm cho em và con trai.Quách Lệ Hoa lại hung hăng nói lại Tề Quốc Quân:- Nói nghe dễ thế! Anh từng đi buôn bán hay là em từng đi buôn bán? Nếu bị lỗ thật, đầu đá lại không có đầu ra tốt thì cả nhà chúng ta phải làm sao bây giờ?- Tề Quốc Quân, em nói cho anh biết, chuyện đó không thích hợp với anh đâu.

Em thấy chuyện này không đáng tin chút nào!Tề Quốc Quân:- Đúng đúng đúng! Em nói cái gì cũng đúng.

Nhưng anh cũng đâu còn có thể học nữa đâu? Từ từ thôi, đừng vội...Rồi Tề Quốc Quân xoay người, quay đầu qua một bên.

Không ai biết Tề Quốc Quân đang nghĩ cái gì hết.Mà cùng lúc này, ba người bọn Tề Lỗi đã xuyên qua bình minh chạy tới trạm xe lửa của Thượng Bắc...Thượng Bắc nằm ở phía nam của thành phố Cáp Nhĩ Tân, là thành phố cấp huyện do tỉnh thành quản lý.

Mỗi sáng lúc 5 giờ rưỡi đều sẽ có một chuyến tàu hỏa chạy lên tỉnh.Lộ trình hơn 100 km phải lắc lư hơn 3 giờ đồng hồ, lại còn là trong tình huống không đến muộn.Bởi vì cứ đến trạm là dừng nên nhiều người có thể chen thêm lên.Nhưng mà, không cần biết bạn có tiền hay không, chỉ cần muốn đi lên tỉnh thì không thể không cần đến nó.

Hơn nữa giá vẻ thật sự rất rẻ.Lúc này, trong tay Tề Lỗi đang cầm ba tấm vé tàu đi tới tỉnh.

Đằng sau, cậu còn dắt theo Đường Dịch và Ngô Ninh vẫn còn chưa tỉnh ngủ.- Đầu đá, hay là chúng ta quay về rồi bàn bạc lại đi?Hai người kia đêm qua gần như không ngủ nổi.

Vừa nghĩ đến việc phải đi bán bít tất rồi bị các bạn học nhận ra thì không còn tâm trí để ngủ nữa.Nhưng hết cách rồi.

Tề Lỗi kiên quyết muốn làm vụ buôn bán không có tiền đồ này.

Trời vừa sáng cậu đã đến nhà hai người kéo họ đi lên tỉnh lấy hàng.Không sai, lấy hàng!Mãi đến bây giờ, hai người họ vẫn còn có cảm giác không chân thực lắm.Hơ hơ...!bán bít tất.Đối mặt với tình trạng như thế, Tề Lỗi cũng lười để ý hai người họ.Cậu nhìn không chớp mắt vào nhân viên soát vé ở cổng soát vé.

Cậu không tự giác mà chen chúc vào đám người phía trước.


Trong lòng cậu hơi kích động.

Bao nhiêu năm rồi cậu không chen chúc vào tàu hoả.Vào cái khoảnh khắc nhân viên soát vé mở cổng, Tề Lỗi trực tiếp vọt ra.- Đi!Ngô Ninh và Đường Dịch chậm hơn nửa nhịp nhưng trong nháy mắt cũng bắt đầu phát động.

Cánh cổng bày ra tư thế tấn công trận địa.

Tình cảnh nguy nga, tráng lệ.Tề Lỗi cho rằng cậu là nhanh nhất.

Đáng tiếc cậu lại quên mất năng lực cơ bản của mấy thằng choai choai của những năm 90.Lúc cậu còn đang tìm cửa xe thì Đường Dịch đã vượt lên trước.

Cậu ta nhảy lấy đà, vịn vào cửa kính xe rồi trở mình, quay người kéo Ngô Tiểu Tiện lên xe.Nhìn về Tề Lỗi, cậu vẫn đang chen chúc đi lên cửa xe bên đó.Hai người họ liếc mắt nhìn nhau, lộ rõ vẻ xem thường:- Cái gì cũng không biết!Lúc gần 9 giờ.Ba người các cậu mình mẩy đau nhức đi từ trên tàu hỏa xuống.

Cuối cùng họ cũng lên tỉnh rồi.- Chết tiệt! Đợi ông đây tốt nghiệp rồi, ông nhất định phải cướp cái tính độc tài của lão Đường mới được.

Sau này tao không bao giờ ngồi trên cái thứ này nữa.Chỗ ngồi của bọn họ chen chúc năm người, còn có hai cô gái mập khiến cho Đường Dịch ấm ức không thôi.Trong cửa hàng điểm tâm bên trạm xe, mỗi người ăn hai cái bánh bao to nhân thịt lợn, một bát tào phớ, tổng cộng hết 4 đồng 5.Lúc sắp đi, Đường Dịch còn than phiền:- Dạ dày nhỏ quá, chưa ăn no.Tề Lỗi:- Cậu nên thấy đủ đi.Như vậy đã là không tệ rồi.

Ở đời sau, cái bánh bao to hơn cả nắm đấm chỉ còn tồn tại trong truyền thuyết thôi.- Bây giờ chúng ta nên làm cái gì?Cho dù đầu óc của Ngô Tiểu Tiện có tốt đến mấy thì hiện tại cũng không biết nên làm cái gì.

Đây không phải lần đầu tiên cậu ta lên tỉnh nhưng lại là lần đầu tiên cậu đi mua hàng.Trong tình cảnh này, Tề Lỗi cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.


Mặc dù cậu là người sống hai kiếp nhưng mua tất vẫn là lần đầu tiên.Cậu cảm thấy bản thân nên đến trung tâm mua sắm dưới lòng đất, nhưng cậu cũng không dám xác định.Sau khi ra khỏi cửa tiệm bán đồ ăn sáng, cậu tìm một cái bốt điện thoại.

Dựa vào trí nhớ cậu bấm gọi cho một số điện thoại.Sau mấy hồi chuông reo:- Alo, ông ngoại, con thi cũng được! Qua một khoảng thời gian nữa con sẽ tới thăm ông.

Trương Dương có ở nhà không ông? Ông bảo nó nghe điện thoại đi ông.- Tao là anh mày đây.

Hỏi mày chuyện này nha.Sau một hồi nói chuyện, xác định được phán đoán của mình là đúng, cậu liền nói:- Được rồi, cúp máy đây.Quay người lại, cậu vẫy tay một cái:- Tiến đến đường Phấn Đấu dưới lòng đất.Ở đối diện, Trương Dương còn đang buồn bực:- Làm gì cơ? Em còn chưa nói xong mà.Trương Dương rất không tình nguyện mà buông điện thoại xuống.

Cậu quay mặt lại:- Ông ngoại? Ông ngoại! Dì hai cho cháu đến nhà dì ấy chơi.

Cháu nên đi hay không đi đây?...- Đi cũng được.

Nhưng cháu hết tiền rồi! Ông giúp cháu một chút được không?.